Đại nương nhìn thấy nửa cái bánh rán trong tay của Tô Oanh thì cũng không vội vàng nhét vào trong miệng mình, mà lại cất bánh rán vào trong lòng một cách cẩn thận.
"Ngươi đừng lo lắng, chờ sau khi tôn tử ngươi tỉnh lại thì ta sẽ cho hắn ăn no."
Nhưng bà cô vẫn không ăn, chỉ là lắc đầu nói: "Ta không đói bụng, còn có thể nhịn một chút."
Tô Oanh thấy thế thì cũng không khuyên tiếp nữa, có lẽ chưa đến giây phút cuối cùng thì nàng ta vẫn còn chưa ăn cái bánh rán.
Bầu trời lập tức trở nên sáng sủa, dường như mây đen đã tan đi trong nháy mắt, ánh sáng vàng lan rộng khắp nơi trong phút chốc.
Trời đã sáng, nhưng cửa thành vẫn đóng chặt, không có ý mở ra.
Bây giờ cũng đã qua mở cửa thành thời gian: "Cửa này vẫn luôn đóng lại sao?" Tô Oanh hỏi bà cô nói.
Bà cô gật đầu: "Đúng vậy, ta đã tới đây được hai ngày rồi nhưng cổng thành vẫn không được mở."
Tô Oanh không trả lời, tám phần là thủ thành lo lắng nạn dân ở ngoài vào thành nên mới đóng cửa lại.
Quả thật để nạn dân vào thành thì sẽ xảy ra rất nhiều vấn đề, nhưng ít nhất thì đối phương cũng phải có biện pháp xử lý, chứ không phải để mặc nạn dân ở ngoài thành chờ chết.
Tô Oanh đi đến gõ cửa thành: "Mở cửa, ban sai đến kinh thành đi ngang qua."
Sau khi quan bình ở cửa thành nghe thấy tiếng la của Tô Oanh thì mới hé cửa ra thành một khe nhỏ.
Một quan binh đi ra: "Là ngươi kêu cửa?"
Tô Oanh gật đầu: "Là ta, là ai bảo các ngươi không mở cửa thành?"
Quan binh thấy khí chất của Tô Oanh không tầm thường, nói vậy cũng không phải là dân chạy nạn nên mới trả lời, nói: "Đại nhân nói rằng những nạn dân đó đi vào thì sẽ gây ra chuyện ầm ĩ, nên mới không cho mở cửa thành."
Tô Oanh lấy kim bài thông hành từ trên người ra: "Ta muốn dẫn hai người vào thành." Nàng nói khiến cho đại nương ngồi xuống chính mình lập tức.
Quan binh thấy là một bà cụ và một đứa trẻ thì cũng không nói cái gì, trực tiếp đưa Tô Oanh đi vào.
Nạn dân canh giữ ở ngoài thành thấy thế thì mắt trông mong, giống như muốn đi vào theo, nhưng căn bản là quan binh không cho bọn họ cơ hội này, lập tức đóng lại cửa thành.
Điều khiến Tô Oanh ngạc nhiên chính là tình hình bên trọng Lạc Thành cũng không tốt lắm.
Nàng dắt ngựa đi trên đường lớn ở Lạc Thành, gần như các cửa hàng bên đường đã đóng cửa, không có một bóng người nào trên đường cái cả, đi loanh quanh một lúc thì vất vả lắm Tô Oanh mới tìm được một quán trọ để nghỉ ngơi.
Chủ quán thấy hai bà cháu thì không vui lắm, nhưng Tô Oanh trả bạc nên cũng chỉ có thể để bọn họ đi vào.
"Trong tiệm có gì ăn hay không?" Tô Oanh gọi tiểu nhị tới, hỏi.
Tiểu nhị nói: "Cũng chỉ có mì sợi, ngài có muốn không?"
"Được, nấu hai chén lớn đi."
"Công tử, để tiểu nhân nói trước với người điều này, một chén mì sợi là 50 đồng, hai chén chính là một trăm đồng."
Bà cô vừa nghe thấy lời nói này thì ngạc nhiên đến mức không nói nên lời, một trăm đồng là bằng một tháng tiền lương bưng bê của tiểu nhị.
Tiểu nhị giải thích nói: "Xin lỗi công tử, bây giờ Lạc Thành hạn hán trầm trọng, cái gì cũng không có, qua một tháng nữa thì sợ một trăm đồng cũng không mua được một chén mì sợi đâu."
"Trong Lạc Thành cũng không hề có một ngụm nước nào sao?"
"Không có, nước giếng cũng đã hết rồi."
Từ chỗ tiểu nhị, nàng biết Lạc Thành đã hơn ba tháng không mưa, đến nước sông ngầm cũng cạn.
Vốn dĩ khí hậu ở Lạc Thành này đã tương đối khô hạn nên mới đầu mọi người không quá xem trọng, nhưng lần này hạn hán kéo dài hơn bình thường.
Chỉ đến khi toàn bộ hòa màu ngoài đồng chết hạn họ mới ý thức được tình trạng bất lợi này, dân chúng bèn tìm tới quan phủ, hy vọng quan phủ sẽ dẫn người dân đi tìm nguồn nước đào lạch đưa nước về nhưng quan phủ mãi không tỏ thái độ rõ ràng, cuối cùng không giải quyết được gì, giờ thì nước giếng trong thành đều sắp cạn đáy, mọi người cũng cuống cuồng lo sợ.