Chưởng quầy cười nói: "Công tử, năm đồng tiền bây giờ chỉ mua được một cân cám gạo, gạo cũ này hiện bán năm mươi đồng tiền một cân."
Tô Oanh nhướng mày, năm mươi đồng tiền một cân, giá cao gấp mấy lần giá gạo mới.
"Vậy gạo trắng bột trắng thì sao? Bao nhiêu?"
"Không có, đã hết hàng rồi."
"Từ Lạc Thành đến Tây Thành gần đây nhất chỉ mất mấy ngày đường thôi. Tại sao không đi nhập hàng?"
"Ha ha, ai nói không đi chứ, tiệm gạo ở đằng kia mấy ngày trước đã chạy đi mua rồi."
Chưởng quỹ nói, tuy quân canh gác không cho nạn dân vào thành, nhưng thương gia ra ngoài nhập hàng chỉ cần giấy thông hành là được, dù sao thương gia mang hàng hóa về cũng có thể giảm bớt áp lực cung cầu trong thành.
"Nhưng ai ngờ, chuyến đi này người đó không về được nữa. Hôm qua, vợ hắn ta mới khóc lóc đến tiệm thu dọn đồ đạc. Nàng ta kể là là lúc về gặp nạn dân và cướp cạn, đồ đạc mất hết, người cũng chẳng còn. Thế thì ai dám đi nữa, ngươi phải mạo hiểm mạng sống để kiếm được số tiền này."
Tô Oanh hiểu rất rõ, nàng cũng từng gặp phải loại tình huống này lúc chạy nạn, chưa nói đến lũ cướp, nạn dân đang đói bụng hễ thấy lương thực thì có khác gì lũ cướp hung hãn kia đâu.
Hàng hóa bên ngoài không vào được, vật tư trong thành dần cạn kiệt, không bao lâu nữa, tình hình trong thành sẽ càng hỏng bét.
"Quan phủ có nói gì về chuyện này không?"
Mặt chưởng quầy tỏ vẻ khinh bỉ: "Nói cái gì? Cái gì cũng không nói, hừ, ông ta có bị đói đâu, có chết cũng là dân chết, ông ta chẳng thèm quan tâm."
Tô Oanh không mua gạo mà là cưỡi ngựa đi thẳng đến quan phủ.
Đường phố ngoài cửa quan phủ cũng vắng tanh, chỉ có hai quan sai đang canh gác.
Tô Oanh vừa xuống ngựa đã thấy một nam tử mặc gấm vóc đi ra, ông ta móc ra một cái túi tiền nhét vào tay người đứng đằng sau: "Kính xin quản gia nói vài câu tốt đẹp với đại nhân, chuyện ta nói với đại nhân chắc chắn có lợi cho cả Lạc Thành."
Quản gia nhận túi tiền, cười nói: "Hạ lão gia đừng nóng vội, đại nhân suy nghĩ kỹ rồi sẽ cho ngài một câu trả lời thuyết phục."
"Ôi, vậy thì đa tạ."
Tiễn Hạ lão gia đi, quản gia cất kỹ túi tề rồi trở vào phủ.
Tô Oanh vòng qua ngõ nhỏ, dắt ngựa vào không gian rồi trèo qua tường sân.
Vừa bước vào, nàng đã thấy quản gia đang xuyên qua con đường lát đá xanh, đi vào một khoảnh sân.
Tô Oanh bò lên mái hiên, tính toán vị trí xốc ngói lên, liếc mắt một cái đã thấy đồ ăn bày đầy trên cái bàn bát tiên nhưng trông chẳng vơi được mấy đũa.
"Đại nhân, Hạ lão gia đi rồi." Quản gia đứng trong phòng nói với người đang ngồi ở bàn.
"Ừ, Hạ Chí Tân này có không ít ý tưởng quỷ quái, tiền gì cũng muốn kiếm."
Quản gia nói: "Đại nhân nên suy nghĩ kỹ, chúng ta kiếm chác được không ít đâu."
Ngụy đại nhân ừ một tiếng: "Việc này không phải không làm được, nhưng quyết không được để nó lan sang bản quan, ngươi hiểu không?"
"Đại nhân yên tâm, Hạ lão gia là người thông minh, ông ta nhất định sẽ biết mình phải làm gì."
"Ừ, ở cổng thành không có ai gây rối chứ?"
"Đại nhân yên tâm, tiểu nhân đã phái thêm người canh giữ cổng thành. Những người đó tuyệt đối không vào được."
"Ừ, đừng để họ xông vào gây thêm phiền phức cho bản quan."
Ngụy đại nhân vừa nói vừa cầm đũa gắp một miếng thịt bỏ vào miệng, ai ngờ mới nhai một miếng đã nhổ ra: "Thịt này sao nấu dai quá vậy, đồ khó ăn như thế cũng dám bưng lên cho bản quan? Đem xuống đem xuống, đem xuống hết cho bản quan."
Quản gia nhanh chóng sai người bưng hết đồ ăn trên bàn xuống, sau đó lại bưng lên rất nhiều trái cây điểm tâm.
Mắt phượng của Tô Oanh trở nên u ám, bách tính ngoài thành đến cả ngụm nước cũng không uống được, làm quan địa phương vậy mà trốn ở quý phủ ăn sung mặc sướng, không nghĩ cách cứu trợ thiên tai thì thôi, còn muốn cướp đoạt mồ hôi nước mắt của dân chúng, đúng là đáng chết!