(*) Câu gốc là "朱门酒肉臭, 路有冻死骨"(Chu môn tửu nhục xú, Lộ hữu đống tử cốt) dịch nghĩa là "Nơi nhà giàu sang phú quý, rượu thịt dư thừa đến nỗi bốc mùi xú uế, người nghèo khổ thì lại vì đói rét mà chết ở bên đường"; ám chỉ cảnh chênh lệch bất công giữa kẻ giàu người nghèo trong xã hội; tương đương với câu tục ngữ Việt là Kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra.
Lạc Thành có thành thủ như vậy, dân chúng trong ngoài thành chỉ còn nước chờ chết.
Dù nàng tìm cách gửi tin cho triều đình, chờ triều đình xác nhận tình huống rồi phái quan viên xuống cũng phải mất ít nhất mười ngày nửa tháng, lúc đó hoa cúc cũng lạnh rồi, cách duy nhất bây giờ tìm ra người được dân chúng Lạc Thành tin phục và uy hiếp được Ngụy đại nhân.
Tô Oanh trầm tư một lát rồi vào không gian dùng đại bàng truyền thư cho người của Hồng Ma gần đây nhất.
Đêm hôm đó, người phụ trách Hồng Ma ở cứ điểm Lạc Thành đã tìm thấy quán trọ nơi Tô Oanh đang ở.
Người tới chỉ coi Tô Oanh là người giao nhiệm vụ, xác nhận hỏa lệnh trong tay nàng xong mới hỏi: "Lần này giáo chủ tuyên bố nhiệm vụ gì?"
"Muốn các ngươi ngụy trang thành cấm quân, hai ngày sau hộ tống Hoàng hậu nương nương đến Lạc Thành."
Người tới nghe vậy kinh ngạc ngẩng đầu, tưởng mình nghe lầm, người Hồng Ma chỉ tiếp nhận những phi vụ giết người, khi nào thì bắt đầu làm hộ vệ cho người ta?
"Giáo chủ muốn giết hoàng hậu? Không đúng, hoàng hậu không phải đã chết từ lâu rồi sao? Giết hoàng hậu của nước nào?"
Tô Oanh u ám nhìn hắn ta, đồng tử đen kịt khiến lòng người rét lạnh: "Ngươi có phải hỏi hơi nhiều rồi không?"
Người tới cả kinh, nhận ra bản thân vượt quá khuôn phép: "Vâng."
Tô Oanh trầm giọng nói: "Các ngươi chỉ cần xem mình là cấm quân chân chính, chuyện duy nhất phải làm là bảo vệ sự an toàn của hoàng hậu, những chuyện khác không cần quan tâm, hiểu chưa?"
"Vâng, thuộc hạ hiểu."
Tô Oanh chậm rãi đứng lên đi tới trước mặt hắn ta, từ trên cao nhìn xuống, tự có một cảm giác áp bách khiến người ta không thể xem nhẹ: "Nhớ kỹ, thân là người của Hồng Ma, chuyện các ngươi phải làm chỉ là phục tùng mệnh lệnh và tuyệt đối phục tùng mệnh lệnh, nếu dám có dị tâm, ngươi nên biết kết cục của mình."
Tim người tới không hiểu sao đập nhanh hơn, hình thể người trước mắt này được không tính là cao lớn, nhưng ánh mắt lại cực kỳ khiếp người, trong lòng có một loại sợ hãi khó tả: "Vâng, thuộc hạ biết."
"Đi xuống chuẩn bị đi, sáng sớm hôm sau đợi ở ngoài Lạc Thành ba dặm."
"Vâng."
Sau khi người của Hồng Ma rời đi, Tô Oanh bèn dẫn Chu Khinh ra khỏi không gian.
Chu Khinh chỉ cảm thấy chóp mũi thoảng qua một mùi thơm nhàn nhạt, nàng ta mơ màng mở mắt ra thì thấy Tô Oanh ngồi ở trước giường.
Trong mắt nàng ta đầy nghi hoặc, nhìn bốn phía lại càng kinh ngạc: "Công tử..."
Tô Oanh đỡ nàng ta đứng dậy: "Cảm thấy khá hơn chưa?"
Chu Khinh xoa xoa đầu, trên người chẳng có gì không thoải mái, chỉ hơi nhức mỏi: "Ta, ta bị sao vậy?"
Tô Oanh rót cho nàng ta một ly nước nóng: "Ngươi ngã bệnh hôn mê bất tỉnh trong hoang mạc, cũng may quá trình ra khỏi hoang mạc xem như suôn sẻ, bây giờ chúng ta đã đến Lạc Thành."
Chu Khinh nghe xong càng kinh ngạc hơn, nàng ta đã mê man lâu vậy ư? Nàng ta cau mày nhớ lại hình như mình đúng là đã nghe thấy giọng nói quan tâm của Tô Oanh trước khi bất tỉnh nhân sự, lúc ấy nàng ta cũng cảm thấy trên người không quá thoải mái, hẳn là ngã bệnh thật.
"Chúng ta đã đến Lạc Thành rồi sao?"
"Ừ, nhưng mà tình hình ở Lạc Thành không ổn lắm, ta cần ngươi đi làm một việc."
Chu Khinh thấy Tô Oanh nghiêm túc thì cũng nghiêm túc theo: "Mời công tử nói."
"Nạn dân gặp hạn hán ở Lạc Thành cơ khổ lầm than, nhưng quan địa phương bên Lạc Thành lại không hề để tâm đến sống chết của bá tánh, việc này ta đã báo cho Hoàng hậu nương nương.