"Hoàng hậu vốn định đến Lạc Thành xử lý việc này trước khi hồi kinh, nhưng vì tình huống cấp bách, bên người không có ai hầu hạ, ngày mốt ngươi cưỡi ngựa đến chỗ cách thành ba dặm chờ đội ngũ của nương nương rồi một mực phò tá nàng là được."
Chu Khinh nghe xong càng kinh ngạc không thôi, hắn lại để nàng ta tới hầu hạ hoàng hậu? Đây là cơ hội bao nhiêu người muốn cầu cũng cầu không được!
Chu Thanh đứng dậy quỳ xuống trước mặt Tô Oánh, dập đầu với nàng: "Đa tạ công tử đề bạt." Đối với nàng ta mà nói, hắn đã cho nàng một cơ hội biểu hiện trước mặt hoàng hậu. Nếu biểu hiện tốt, sau này nàng ta có thể ở lại hầu hạ bên cạnh hoàng hậu, đó chắc chắn là nơi thích hợp nhất với nàng ta sau khi nàng ta về nước.
Tô Oanh đúng là không nghĩ nhiều như vậy, nàng chỉ cảm thấy bên cạnh cần có một người tương đối đáng tin cậy, nàng tạm thời không muốn để người bên Hồng Ma can dự vào chuyện trong triều.
"Nghiêm túc theo hầu, làm việc cho hoàng hậu, nương nương sẽ không bạc đãi ngươi."
"Vâng, ta nhất định cúc cung tận tụy đến chết mới thôi."
Tô Oanh cũng cảm thấy, nếu tin nàng xuất hiện ở Lạc Thành truyền ra ngoài, Tiêu Tẫn chắc chắn sẽ phái người tới, đến lúc không ai khống chế được Lạc Thành, làm như vậy không chỉ giải quyết được chuyện ở Lạc Thành còn có thể khiến Tiêu Tẫn biết nàng vẫn còn sống, hiện đang ở nơi này.
Sau khi quyết định xong, Tô Oanh bèn đến phòng của hai bà cháu kia.
Lúc Tô Oanh vào nhà thằng bẻ đã tỉnh lại, có thể là do thuốc có tác dụng, nó tuy vẫn còn yếu nhưng tinh thần khá minh mẫn.
"Thằng bé đã khá hơn chưa?"
Đại nương cảm kích nói: "Khá hơn rồi, sau khi tỉnh ta cho nó ăn bánh rán, còn nói chuyện với ta nữa."
"Uống tiếp số thuốc lúc trước ta để lại, mấy ngày nay các ngươi cứ tạm ở chỗ này đi, mấy cái khác không cần lo lắng, chờ ta xong chuyện của ta rồi sẽ đến thăm các ngươi." Tô Oanh nói xong lấy ra bánh rán và thịt khô từ trong không gian ra đặt lên bàn, mấy thứ này đủ cho họ ăn mười ngày nửa tháng.
"Mỗi ngày quán trọ sẽ cung cấp một nồi nước, đến lúc đó hẳn ăn."
Đại nương thấy Tô Oanh suy nghĩ chu đáo như vậy, lòng cảm kích lộ rõ trong lời nói: "Thật sự không biết nên cảm tạ công tử như thế nào, ngài là ân nhân cứu mạng của chúng ta."
"Mấy ngày nay nghỉ ngơi cho tốt đi."
"Vâng vâng vâng."
Tô Oanh ra khỏi phòng khách, đang định quay về phòng thì thấy có vài người khiêng mấy cái sọt bước vào quán trọ.
Chưởng quầy mỉm cười đón khách.
"Vương huynh đệ, cơn gió nào đưa Vương huynh đệ đến đây?"
"Đương nhiên là có chuyện tốt báo với Lý chưởng quầy, bây giờ ai cũng biết trong thành thiếu ăn thiếu mặc, lão gia chúng ta vì chuyện này mà trà không nhớ cơm không lo, đã nghĩ ra một cách rất hay, ngươi nhìn xem, vật này không phải đưa tới cho ngươi sao?"
Lý chưởng quầy nhìn đồ vật trong sọt, nghi hoặc không thôi: "Trong này đựng gì vậy?"
"Mở ra cho Lý chưởng quầy xem."
Tùy tùng đi theo mở một cái bao vải trong đó ra, bên trong là mười cái bánh nướng, một ít thịt khô không biết xuất xứ, và một củ cải lớn.
Thứ này nếu ở trong tình huống bình thường Lý chưởng quầy chắc chắn không thèm nhìn, nhưng tình huống hiện tại thì khác, thương gia trong thành không nhập được hàng, nhiều nơi thiếu lương thực, trong thành bây giờ trừ nước, thứ đắt nhất chính là lương thực.
"Cái này... kính xin Vương huynh đệ nói rõ."
Vương quản sự đi tới bên cạnh Lý chưởng quầy, nói: "Hạ lão gia thương mọi người không có đồ ăn nước uống nên chuẩn bị lễ bao cho mọi người, một lễ bao Hạ lão gia chúng ta cho các ngươi con số đó, còn lại xem các ngươi có thể bán được bao nhiêu tiền."
Lý chưởng quầy thấy Vương quản sự giơ năm ngón tay thì cười nói: "Năm mươi đồng tiền, không thành vấn đề, ta lấy hết."