Lý chưởng quầy thấy thế vội vàng tiến lên nhét một nắm đồng xu vào tay Vương quản sự, Vương quản sự đẩy ra, ném thẳng đồng xu xuống đất rồi quay người đi luôn.
Tô Oanh đứng ở hành lang tầng hai nhìn thấy một màn này, chỗ nàng đứng tương đối khuất tầm nhìn, không ai trong đại sảnh nhận ra sự tồn tại của nàng, cộng thêm thính lực của nàng cực kỳ tốt, nội dung hai người nói chuyện đều bị nàng nghe không sót chữ nào.
Hạ lão gia mà quản gia thành thủ phủ nhắc đến có lẽ là người ở quan phủ ngày hôm đó, lòng dạ thối nát y chang lão già Ngụy đại nhân kia.
Tô Oanh cảm thấy Vương quản sự kia tuy đã đi rồi, nhưng chuyện này sẽ không kết thúc như vậy, nếu ai cũng giống Lý chưởng quầy thì số hàng hóa kia phải làm sao?
Tô Oanh xuống lầu hai, thấy rõ vẻ u sầu trên mặt Lý chưởng quầy.
Tô Oanh đi tới trước mặt Lý chưởng quầy hỏi: "Chưởng quầy, lúc vào thành ta thấy ngoài thành nhiều nạn dân như vậy nhưng không ai quản, đừng nói là quan phủ chưa từng mở hoạt động phát cháo đó nhé?"
Lý chưởng quầy nghe được hai chữ quan phủ, vẻ u ám trên mặt càng đậm: "Kho lúa của Lạc Thành đột nhiên bốc lửa lớn, Ngụy đại nhân nói lương thực dự trữ gần như đều bị thiêu rụi nên không có gì để phát cháo cho nạn dân."
Giữa mày Tô Oanh co giật: "Cháy hết rồi?"
"Đúng vậy." Lý chưởng quầy cười châm chọc: "Quá là trùng hợp."
Tô Oanh cảm thấy mình cần phải làm rõ chuyện này: "Lý chưởng quầy biết kho lúa Lạc Thành tọa lạc ở đâu không?"
Vị trí của kho thóc lẽ ra phải được giữ bí mật, nhưng trong một lần khi Lý chưởng quầy uống rượu với Vương quản sự, Vương quản sự say rượu vô tình tiết lộ nên hắn ta mới biết.
Lý chưởng quầy khó hiểu nhìn Tô Oanh: "Công tử hỏi thăm cái này làm gì?"
Tô Oanh lấy ra một khối kim bài: "Thật không dám giấu diếm, ta là người do triều đình phái tới, Hoàng thượng nghe nói Lạc Thành hạn hán nên phái người đến xem xét tình hình, vô cùng khó hiểu với hành động không mở kho lương thực của Ngụy đại nhân, ta cần phải làm rõ chuyện này."
Lý chưởng quỹ nhìn khối lệnh bài khắc rồng vàng kim kia, kinh ngạc không thôi, hắn ta nhìn bốn phía, sau khi chắc chắn không ai mới nhỏ giọng nói với Tô Oanh một địa chỉ.
Tô Oanh nghe vậy gật đầu nói: "Lý chưởng quầy yên tâm, kẻ không để tâm đến sống chết của dân chúng sớm muộn gì cũng bị triều đình giải quyết."
Lý chưởng quầy nghe hiểu ý tứ trong lời nói của Tô Oanh, mây đen trong mắt dần dần tản đi: "Vị đại nhân này nhất định phải cẩn thận, mấy năm nay Ngụy đại nhân khống chế Lạc Thành trong tay, không dễ đối phó như vậy."
Tô Oanh cười lạnh: "Dù là hổ ăn thịt người, ta cũng sẽ lột da nó!"
Tô Oanh đã bỏ ra một ít bạc để mua giấy thông hành của Lý chưởng quầy.
Lý chưởng quầy nói rằng vị trí của kho lúa là một nơi tương đối hẻo lánh bên ngoài thành, nên hắn ta phải ra khỏi thành.
Tô Oanh cưỡi ngựa tới cổng thành, quan binh canh giữ thành sau khi nhìn thấy giấy thông hành thì cho nàng ra ngoài.
Vừa bước ra, nàng phát hiện số nạn dân canh giữ cổng thành nhiều hơn trước, nàng không nhìn nhiều, phóng ngựa đi thẳng về phía chân núi bên ngoài thành.
Vị trí của kho thóc thực ra tương đối thoáng, nguyên nhân chính là do trời quá ẩm ướt nên ánh sáng phải đầy đủ. Vị trí cách Lạc Thành không xa, phi ngựa mất khoảng hai khắc là đến.
Để không để lộ vị trí của kho lúa, bên ngoài kho lúa có treo một số tấm màn nhỏ che, nhưng điều này không ngăn được Tô Oanh.
Tô Oanh cưỡi ngựa tới sườn núi, núi không dốc, có thể cưỡi ngựa đi được.
Sau khi băng qua một khu rừng trên núi, nàng nhìn thấy những dãy phòng ở được xây dựng trên sườn núi.
Bên ngoài kho lúa không có người trông coi, từ xa vẫn có thể thấy tường viện đã tối đen.