Tin rằng lúc này sẽ có rất nhiều người sẵn sàng cống hiến, nàng cũng cần người họ Ngụy làm việc cho mình, nên nàng tạm thời sẽ không động đến lương thực được giấu trong hang núi, giữ lại tên súc sinh kia hỏi tội sau.
Sau khi Ngụy đại nhân rời khỏi chính đường, hắn ta cũng không vội dựng lều cứu chữa các nạn dân, mà lập tức truyền tin về kinh thành, nói là có người giả mạo Hoàng hậu nương nương, ngăn cản hắn ta cứu trợ thiên tai ở Lạc Thành.
Vốn dĩ hắn ta muốn che giấu tình hình tai họa, nhưng người chịu tội thay là Tô Oanh đây lại tự tìm tới cửa, vừa lúc hắn ta có thể đổ lỗi cho nàng chuyện đốt kho thóc, một người cả gan dám giả mạo Hoàng hậu, chắc chắn Hoàng thượng sẽ tức giận, thẳng tay giết chết. Đến lúc đó hắn ta như ve sầu thoát xác, tất cả lương thực này sẽ là của hắn ta!
Nghĩ tới đây, tâm trạng của Ngụy đại nhân liền trở nên vui vẻ.
Tuy nhiên, để ổn định Tô Oanh, hắn ta vẫn phải bày ra dáng vẻ làm gì đó, sau khi viết thư truyền tin về kinh thành, hắn ta phái người ra ngoài thành dựng lều để thu xếp cho các nạn dân, đến lúc đó người của triều đình đến đây cũng có thể thấy được.
"Đại nhân, chuyện quyên góp lương thực kia, có nên nói với những người đó một tiếng không ạ?" Các thương nhân trong thành đều đang chờ đến thời điểm thực sự thiếu lương thực là sẽ phát tài, bây giờ nói bọn họ quyên góp lương thực thì họ có thể vui sao?
Ngụy đại nhân cũng có chút do dự, những người kiếm được tiền luôn đến hiếu kính hắn ta, nếu bọn họ không kiếm được tiền nữa, chẳng khác nào mình không kiếm được tiền, ngẫm lại thì trong lòng lập tức cảm thấy khó chịu!
"Để bọn họ biểu diễn đưa tới một ít, đợi triều đình cử người xuống rồi nói sau."
"Vâng ạ."
Khi Tô Oanh đến Lạc Thành, nàng không những không che giấu thân phận, còn sợ người ta không biết Hoàng hậu đang ở Lạc Thành, mặc kệ đi đến đâu cũng đều bày ra trận thế của Hoàng hậu, chỉ ngắn ngủi trong thời gian hai ngày, toàn thể Lạc Thành đều biết, vị Hoàng hậu nương nương có thể đã chết kia không những sống sót mà còn đi đến Lạc Thành.
Các đại thần trong nội các nhận được tin tức từ Ngụy đại nhân đều rất ngạc nhiên, gần đây có rất nhiều tin tức về Hoàng hậu nương nương, bây giờ lại tới nữa!
Hiện tại Tĩnh Quốc Công đang phụ trách công việc nội các, sau khi nhận được tin tức, lập tức chạy đến Ngự thư phòng để báo cáo tình hình cho Tiêu Tẫn.
"Ngụy Trung Minh này giấu giếm rất tốt, Lạc Thành xảy ra hạn hán, bây giờ mới báo cho triều đình, còn nói cái gì mà có người giả mạo Hoàng hậu đến Lạc Thành, cản trở việc cứu trợ thiên tai của hắn ta? Theo như lão thần nhìn nhận, đây rõ ràng là lý do thoái thác để Ngụy Trung Minh thoát tội."
Tĩnh Quốc Công đã ở trong quan trường chìm nổi mấy chục năm, có thể nói là rất cẩn thận với những tâm tư nhỏ mọn của quan lại, tin tức từ Ngụy Trung Minh đều chỉ trích người giả mạo Hoàng hậu, từ đó nêu bật việc hắn ta vì người dân tính toán thế nào.
"Hắn ta đã biết người nọ giả danh Hoàng hậu, nhất định phái người lùng bắt nàng ta, nhưng bây giờ lại nói kẻ mạo danh ảnh hưởng đến việc cứu trợ thiên tai của chính mình? Ai tin được lời này chứ?"
Tĩnh Quốc Công là một lão già nhiệt tình, nhất là khi gặp một số quan lại có tư tưởng lệch lạc, ông ấy chỉ mong có thể một cước đá thẳng ra ngoài, tuy nhiên sau khi phát biểu đầy hùng hồn, ông ấy lại không nhận được phản ứng cũng sẽ tức giận từ Tiêu Tẫn, không khỏi tò mò ngẩng đầu lên.
Tĩnh Quốc Công là một học giả uyên bác, nhưng lúc này ông ấy không thể hình dung được vẻ mặt hiện tại của Hoàng thượng.
Đôi mắt đẹp như màn đêm đó chợt sáng lên chưa từng có, khuôn mặt u ám lúc này cực kỳ sáng ngời, nháy mắt như thể sống lại.
Tĩnh Quốc Công có chút không yên tâm với trạng thái tinh thần của Hoàng thượng, không khỏi lo lắng hỏi: "Hoàng thượng?"