"Lập tức chuẩn bị đi, trẫm muốn đi Lạc Thành."
"Hoàng thượng, xin hãy nghĩ lại!" Tĩnh Quốc Công quỳ xuống, Hoàng hậu đã đi ra ngoài, lại phải đối phó với lang sói hổ báo trong triều: "Hoàng thượng, tuổi tác lão thần đã cao..." Xin ngài thương xót ta đi mà!
"Tĩnh Quốc Công gừng càng già càng cay!"
Tĩnh Quốc Công chỉ vừa đứng lên thì lại khom lưng: "Xin Hoàng thượng hãy suy nghĩ kỹ, hiện tại chúng ta không biết Lạc Thành xảy ra chuyện gì, lỡ như là cạm bẫy mưu hại Hoàng thượng thì sao? Hoàng thượng đừng nóng vội, bây giờ lão thần sẽ phái người đi kiểm tra tình hình Lạc Thành."
Tiêu Tẫn cảm giác được lúc này người ở Lạc Thành chính là Tô Oanh, hắn có một loại linh cảm mãnh liệt, Tô Oanh đã trở lại!
"Ngươi lập tức dùng phi ưng truyền tin tới Lạc Thành, yêu cầu hắn ta nói rõ ràng hình dáng, tính tình của Hoàng hậu giả mạo này như thế nào, sau khi đến Lạc Thành thì làm những gì, kể mọi chuyện thật chi tiết!"
Tĩnh Quốc Công thấy Tiêu Tẫn không lập tức rời đi, vội vàng đáp ứng rồi lui xuống, kỳ thật ông ấy cũng vô cùng tò mò, tò mò không biết trong lúc này, rốt cuộc là ai có dũng khí giả mạo Hoàng hậu, nàng ta không sợ Hoàng thượng biết được sẽ lấy đầu nàng ta hay sao?
Sau khi Tĩnh Quốc Công rời đi, cả người Tiêu Tẫn không thể ngồi yên, hắn như một kẻ ngốc, ước gì bây giờ có thể sinh ra đôi cánh, bay đến bên cạnh Tô Oanh ngay bây giờ!
Tất nhiên, đây cũng có thể là một ván cờ, một ván cờ được sắp đặt cho hắn, nên hắn lập tức bình tĩnh lại sau cơn điên loạn ban đầu.
Nếu đối phương là giả, hắn cần phải biết đối phương có thể làm tới mức nào.
Ngụy Trung Minh rất ngờ vực khi nhận được hồi âm từ kinh thành, vậy mà bên trên thực sự cảm thấy hứng thú với nữ nhân giả mạo Hoàng hậu này?
Chỉ có điều trong thư không hề nhắc đến chuyện trách móc hắn ta, khiến hắn ta nghĩ rằng mình có thể lừa dối thoát tội, vì thế tâm trạng vui vẻ đi theo bên cạnh Tô Oanh, quan sát nhất cử nhất động của nàng, sau đó nhớ kỹ.
"Sức ăn của Hoàng hậu giả rất lớn, nàng ta có thể ăn hết một nồi cơm lớn chỉ với ít mỡ lợn, giống như quỷ chết đói!"
"Đôi mắt vô cùng hung tàn, giống như một nữ ma đầu, cũng dọa trẻ con khóc lúc nửa đêm, ban ngày kinh động tâm hồn con người!"
"Nàng ta còn dám uy hiếp người khác, nói hạ quan vừa nhìn đã nhũn cổ, dễ chém!"
Ngụy Trung Minh càng đi theo sau đuôi Tô Oanh, nội tâm càng hoảng loạn, hắn ta cũng không biết tại sao, chung quy luôn cảm thấy kẻ mạo danh này rất khó chọc vào!
"Ngụy đại nhân, mấy ngày trước những thương nhân kia gửi lương thực không đủ, có phải bọn họ gửi thiếu một chút không?" Ánh mắt Tô Oanh lạnh lùng liếc nhìn qua, Ngụy Trung Minh có ảo giác mạng sống của mình không còn dài nữa.
Những thương nhân đó không biết thân phận của Tô Oanh, cho nên vẫn hành động theo Ngụy Trung Minh, cứ dựa theo ý muốn của Ngụy Trung Minh mà gửi một ít lương thực tới, nhưng không nhiều lắm.
Vẻ mặt Ngụy Trung Minh khó xử: "Nương nương, chúng ta cũng không trả tiền lương thực, cái này không nên... dù sao cũng không thể tay không bắt sói trắng được?"
"Ngươi ngay cả tay không bắt một con sói trắng cũng không được, vậy bổn cung cần ngươi làm gì, trước sáng ngày mai, bổn cung muốn thấy năm nghìn gánh lương thực, nếu không thì ngươi cũng không cần ăn cơm."
Năm nghìn gánh, thế sao ngươi không tự lấy nó đi!
Ngụy Trung Minh đang định phản bác thì ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt cười như không cười của Tô Oanh, cổ hắn ta lập tức cứng lại, hắn ta nhịn!
Mẹ nó, chờ người của triều đình đến đây, thể nào hắn ta cũng phải đánh tung đầu của nàng ta!
"Hạ quan chắc chắn sẽ dốc hết toàn lực."
"Cút đi!"
Trong lòng Ngụy Trung Minh cảm thấy cực kỳ mất cân bằng, khi quay lại thư phòng nhỏ của mình, hình dung của hắn ta về Tô Oanh lại thêm một từ nữa.
"Tính tình nàng ta tồi tệ, hễ mở miệng là đánh đánh giết giết, hạ quan nghi ngờ trước đây nàng ta là thổ phỉ!"