Ngụy Trung Minh đã gửi một bức thư đầy chỉ trích về Tô Oanh tới kinh thành.
Tĩnh Quốc Công một đường nhìn thẳng xuống, trong lòng có một cảm giác kỳ lạ, giống như người ở Lạc Thành chính là Hoàng hậu nương nương, bức họa này cũng giống, tính tình cũng giống, quả thực y hệt Hoàng hậu nương nương!
Khí thế kiêu ngạo đó muốn tràn ra khỏi tờ giấy mà đến đây!
Chỉ là người này càng giống Hoàng hậu nương nương thì Tĩnh Quốc Công lại càng lo lắng, hiển nhiên đối phương đã có chuẩn bị, đây hoàn toàn là thăm dò tính tình của Hoàng hậu nương nương, quả thực không cần giả vờ quá giống.
Tĩnh Quốc Công do dự hết lần này đến lần khác, vẫn đưa thư đến tay Tiêu Tẫn.
Lúc này Tiêu Tẫn đã hoàn toàn bình tĩnh lại, hắn đã phái mật thám đến Lạc Thành dò xét tình hình, nhưng hiện tại vẫn chưa có tin tức gì truyền về.
Sau khi đọc được hồi âm từ Ngụy Trung Minh, đồng tử của Tiêu Tẫn đột nhiên co rút lại.
Dù là tính cách hay con người trên bức họa, đều giống như Tô Oanh!
"Hoàng thượng, hiển nhiên đối phương biết tính tình của Hoàng hậu, nếu không cũng sẽ không giả bộ như vậy, trước đó lão thần đã phái người tới Lạc Thành, không bao lâu sẽ có tin tức truyền về."
Tiêu Tẫn đọc xong thư liền bình tĩnh đến lạ thường: "Tĩnh Quốc Công nói đúng, rõ ràng có người đang dụ trẫm tới Lạc Thành, trẫm chắc chắn sẽ không mắc mưu."
Tĩnh Quốc Công nghe Tiêu Tẫn nói như vậy, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, ông ấy sợ Tiêu Tẫn gây chuyện đòi đi đến Lạc Thành.
"Hoàng thượng thánh minh."
Chỉ có điều Tĩnh Quốc công không ngờ đến đó là, đêm hôm đó Hoàng thượng nhiễm phong hàn!
Tĩnh Quốc công nhận được tin khi đang chuẩn bị ăn cơm cùng gia đình, ngay lập tức bát liền rơi vỡ, cơm cũng không ăn nổi.
Đám tiểu bối rụt hết cổ lại, cố gắng làm giảm sự tồn tại của bản thân, sợ bản thân sẽ bị giận cá chém thớt.
Tin tức Hoàng hậu ở Lạc Thành rất nhanh đã lan truyền khắp kinh thành, các gia đình quý tộc nghe tin đều vô cùng bất ngờ, từng người một được phái đến Lạc Thành để điều tra.
Điều này cũng khiến hạn hán ở Lạc Thành ngày càng nghiêm trọng, không ít quan viên có tâm tư, bắt đầu tính toán làm sao lợi dụng chuyện này để được diện kiến trước mặt Hoàng thượng.
Qua vài ngày nghe ngóng, Tô Oanh phát hiện tình hình phòng ngự ở Lạc Thành so với với sự hiểu biết trước kia của nàng còn nghiêm trọng hơn.
Có lẽ nghe được tin đồn thổi Lạc Thành bắt đầu cứu tế nạn dân, ngoài thành xuất hiện lượng lớn nạn dân chạy đến, hầu như bao vây toàn bộ cổng thành.
Số lượng người quá nhiều, nếu trong số đó có người mắc bệnh truyền nhiễm thì những người khác đều sẽ bị lây nhiễm.
Tô Oanh kiểm tra hoàn cảnh xung quanh Lạc Thành, khoanh tròn một vài nơi đất trống ngăn cách nạn dân đang đến. Như vậy, số người sẽ không nhiều mà cũng dễ quản lý.
Chỉ là nạn dân quá nhiều, quan viên người làm không đủ dùng. Tô Oanh chỉ có thể để Hồng Ma điều vài người qua đây, sau đó phân công đến nơi nạn dân để đảm nhiệm tạm thời chức vụ quản lý trật tự.
Người nhiều nên lương thực tiêu hao rất nhanh, nhìn thấy lương thực mang đến sắp hết, Ngụy Trung Minh vẫn chưa đưa lương thực dự bị qua.
"Đại nhân, ngài xem chúng ta có nên giao lương thực không? Nếu như không gửi lỡ đắc tội Hoàng hậu nương nương... ?"
"Đúng vậy đại nhân, hay là mang một chút lương thực gửi qua cho nương nương."
Các thương nhân ở Lạc Thành nhìn trận chiến của Tô Oanh càng đánh càng lớn, tâm bọn họ cũng càng ngày càng bất an.
Ngụy Trung Minh tiết lộ với bọn họ vị Hoàng hậu này là giả mạo, nhưng tại sao Hoàng hậu giả lại có thể bày ra trận chiến lớn như vậy, còn có thể khiến Ngụy Minh Trung nghe lời?
Ngụy Trung Minh đừng có muốn đào hố giết chết bọn họ.
Ngụy Trung Minh đã gửi tin về kinh thành, nhưng trong kinh vẫn mãi chưa có hồi âm, hắn ta cũng không nắm rõ được tình hình trong kinh, nhưng để phòng ngừa trong kinh đến kiểm tra đột xuất, hắn ta vẫn dự định gửi lương thực cho nạn dân.