"Hừ, các ngươi cùng nhau đi thu thập năm nghìn cân lương thực rồi gửi qua đi, bổn quan sẽ đi xử lý trước."
Mọi người: ...
Thật sự đã trách lầm cho ngài rồi!
Lúc đó bên ngoài Lạc Thành, một chiếc xe ngựa màu xanh đang chầm chậm chạy đến.
Bây giờ cổng Lạc Thành đã đóng kín, nhưng nếu nạn dân ở trong thành có người nhà đến đón thì vẫn có thể vào thành.
Xe ngựa không đi đến cổng thành mà đi đến nơi nạn nhân được sắp xếp định cư.
Sau khi xe dừng lại, đầu ngón tay vén rèm che, sau đó một bóng dáng mảnh khảnh bước ra từ trong xe ngựa.
Mái tóc dài đen nhánh được tùy ý bện lại, dùng một dây vải nhiều màu buộc lên, nhìn vừa thanh thoát lại dịu dàng, nhất là khi kết hợp với khuôn mặt trái xoan này thì lại càng thêm xinh đẹp.
"Phu xe, đem đồ trên xe nhấc xuống đây đi."
Người đánh xe đáp một tiếng, lấy bao lương thực từ trên xe xuống.
Sự xuất hiện của cô gái khiến các nạn dân hiếu kỳ nhìn qua bên này, nhìn thấy người đánh xe nhấc một túi vải từ trên xe ngựa xuống thì ai nấy đều tò mò.
Người quản lý nạn dân thấy cô gái đó liền bước lên chặn lại: "Ngươi là ai?"
Cô gái nhìn người trước mặt, dịu dàng cười nói: "Ta đến nội thành thăm người thân, nghe nói Lạc Thành có nạn dân, nên khi đến đã chuẩn bị cho mọi người chút lương thực, muốn đưa cho mọi người."
Cô gái mở túi vải ra, bên trong đều là màn thầu trắng bóc, trực tiếp đập thẳng vào mắt nạn dân.
Hiện tại quan phủ cứu trợ bọn họ, nhưng một ngày một bát cháo trắng chỉ giúp bọn họ không chết đói mà thôi, nếu muốn ăn no thì căn bản là không có khả năng.
Giờ đây có bao nhiêu là màn thầu trắng bóc ngay trước mắt, sao bọn họ có thể không thèm chứ?
Mấy ngày nay quả thật có vài người có lòng tốt đem lương thực gửi đến nơi này, người quản lý cũng không suy nghĩ nhiều, sau khi bày tỏ lòng biết ơn đến cô gái thì thu hết toàn bộ màn thầu lại.
Cô gái cũng không ở lại, sau khi màn thầu được thu đi thì lên xe ngựa rời khỏi.
Người quản lý kiểm kê lại số lượng nạn dân, rồi lại đếm số lượng của màn thầu, sau khi phân chia hợp lý liền đem màn thầu phân phát cho các nạn dân.
Nhân lực ở Lạc Thành không đủ, rất nhiều chuyện Tô Oanh chỉ có thể tự tay làm.
Sáng sớm hôm nay, nàng đã mang theo người ra ngoài thành, tìm kiếm nguồn nước.
Tuy nói là tìm nguồn nước, nhưng sau khi ra khỏi thành vẫn luôn dùng ống nhòm quan sát tình hình trên bầu trời.
Chu Khinh đến bên cạnh Tô Oanh, đưa túi nước cho nàng: "Nương nương đang nhìn gì vậy?" Nàng ta ngước nhìn lên bầu trời, ngoài ánh mặt trời chói chang ra thì không có cái gì cả.
"Nhìn tầng mây" Tô Oanh lấy túi nước uống một ngụm, đợt này nạn dân do hạn hán quá nhiều, nếu như mãi không mưa, muốn đem lương thực của triều đình bổ sung vào thì chẳng khác gì một cái hố không đáy, muốn giải quyết gốc rễ của vấn đề, vẫn nên nghĩ cách cho trời mưa.
Tối hôm qua, nàng đã tìm thấy nguyên liệu hoá học và thiết bị tạo mưa nhân tạo trong không gian, ở thời mạt thế, môi trường sinh thái khắc nghiệt, nhưng khoa học kĩ thuật rất phát triển, bọn họ vì để bảo đảm nguồn nước, trong căn cứ có rất nhiều thiết bị tạo mưa.
Nếu tìm được tầng mây thích hợp thì vẫn có thể tạo ra lượng mưa ở một địa phương nhỏ.
Chỉ cần có mưa thì tình hình thiên tai mới có thể từ từ qua đi.
Nhưng sau khi ra thành, nhìn một vòng cũng không thấy có tầng mây nào đủ điều kiện, chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm.
"Để bọn họ đi lên núi xem thử đi." Cây cối ở ngọn núi này trông rất xanh tốt, nói không chừng có thể tìm thấy ít nước suối.
"Vâng."
Tô Oanh đi đến một cái cây lớn, lấy ra cái xẻng rồi đào đất ở dưới gốc cây, bề mặt đất đã khô nhưng vị trí gần rễ cây hơi hơi ẩm ướt, có thể thấy được lượng nước trong ngọn núi này cũng rất hiếm.