Quan sai giục giã những nạn dân mắc bệnh đang khó có thể đứng dậy.
Ai muốn đi sẽ có quan sai đến dìu, còn không muốn đi sẽ bị quan sai trói lại.
"Đại nhân thật sự sẽ chữa bệnh cho chúng ta sao?" Một người đàn ông gầy yếu run rẩy rẩy nói.
Quan sai mất kiên nhẫn trả lời: "Đương nhiên rồi, đại nhân sẽ bỏ mặc sự sống chết của các ngươi. Nhanh xếp thành hàng rồi đi mau."
"Ta, ta không tin, ta không muốn đi. Chắc chắn chúng ta đã mắc bệnh dịch, đại nhân muốn giết chúng ta. Chúng ta không đi, nếu đi sẽ không thể quay về."
Người đàn ông đó hét lên như vậy khiến những người còn lại đều cảm thấy sợ hãi. Từ xưa đến nay, hầu hết người mắc bệnh dịch đều chỉ có một con đường chết.
Triều đình lo người nhiễm bệnh sẽ lây bệnh cho người khỏe mạnh, nên tập trung cách ly họ cùng một chỗ.
Nói dễ nghe là cách ly để chữa bệnh, chứ thật ra hoàn toàn là không coi họ như người còn sống.
Nếu đi, chắc chắn sẽ chết.
"Ta không đi, cũng không muốn đi với các người. Các người cứ bảo đại phu đến đây chữa bệnh, bọn ta không đi!"
Những người bệnh đó đua nhau phản kháng.
Số quan sai có hạn, lo những người bệnh kia sẽ làm loạn nên họ hét lên: "Đây là mệnh lệnh của Hoàng Hậu nương nương, lúc trước các người sắp chết đói, chính Hoàng Hậu nương nương đã sai người nấu nước cháo, nên các người mới có thể sống đến ngày hôm nay. Chẳng lẽ ngay cả lời của Hoàng Hậu nương nương mà các người cũng không tin sao?"
Lời của quan sai dường như có tác dụng, những người bệnh kia từ từ bình tĩnh.
Lúc trước Tô Oanh đã tự mình đến giám sát việc sắp xếp cho các nạn dân, nàng thật lòng lo nghĩ cho họ.
Như vậy chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương lại muốn hại chết họ hay sao?
Ngay lúc ấy họ cũng không biết.
"Đi thôi, nhanh đến kia sớm còn được đại phu chữa trị sớm. Nếu cứ trì hoãn cũng chỉ có các ngươi bị thiệt thôi."
Thái độ của đám quan sai hòa nhã hơn, nên những người bệnh lại càng dao động. Có vài người không còn làm loạn, họ ngoan ngoãn xếp hàng theo lời quan sai. Người đàn ông đầu tiên gây chuyện thấy mọi người đều tin tưởng quan sai, nên hơi lo lắng: "Họ không lừa chúng ta đấy chứ?"
"Có hay không đợi các người đến đó sẽ biết." Quan sai nháy mắt ra hiệu cho người bên cạnh, bảo hắn ta bước lên giữ chặt người đàn ông kia, sau đó kéo hắn ra ngoài.
Đêm ấy, những người bệnh bị đưa vào trong núi, bệnh này phát bệnh rất nhanh, chưa đến nơi đã có vài người chết trên đường. Nhìn dịch bệnh nguy hiểm như vậy, quan sai cũng cảm thấy sợ hãi.
Vốn dĩ Ngụy Trung Minh còn nghĩ, chỉ cần xử lý xong những nạn dân mắc bệnh là có thể bình an vượt qua chuyện này. Nhưng hắn ta không ngờ hôm sau những điểm tập trung khác cũng bắt đầu xuất hiện người bệnh. Trưa hôm đó, có tổng cộng ba điểm tập trung xuất hiện những bệnh nhân có triệu chứng giống nhau, số bệnh nhân cũng tăng dần.
Ngụy Trung Minh luống cuống, từ sau khi hắn ta phối hợp với Tô Oanh nhận những nạn dân này đến Lạc Thành, số nạn dân ngoài thành cũng tăng vọt.
Bây giờ căn cứ vào thống kê sơ bộ, đã có khoảng hơn một nghìn người nhiễm bệnh. Muốn lặng yên không tiếng động giải quyết hơn một nghìn người này thì nói còn dễ hơn làm.
"Đại nhân, không, không xong rồi. Trong thành, trong thành cũng có dịch." Quản gia mặt mũi trắng bệch chạy vào, giọng nói run rẩy.
Đầu gối Ngụy Trung Minh mềm nhũn, hắn ta lập tức quỳ xuống đất, cái quỳ này là quỳ cho con đường làm quan của hắn ta. Chẳng lẽ con đường làm quan của hắn ta sẽ thật sự bị chặt đứt như vậy?
"Đại nhân, người không thể gặp chuyện." Quản gia nhanh chóng chạy đến đỡ hắn ta dậy, Ngụy Trung Minh là trụ cột của họ. Nếu hắn ta không có cách gì, họ chỉ còn cách tranh thủ bỏ chạy càng sớm càng tốt!
Ngụy Trung Minh im lặng một lúc lâu, mới cố gắng khiến mình bình tĩnh lại, hắn ta cắn chặt răng nói: "Trong thành phát hiện được bao nhiêu người?"