Mấy người Tô Oanh tốn ba ngày để lật tung ngọn núi đó. Khi xuống núi, nàng lấy kính viễn vọng là đã có thể nhìn thấy chân núi Nam Giang.
"Đi xuống xem thử."
Buổi trưa mọi người đã xuống đến chân núi.
Họ đi thẳng một đường xuống núi, khi đến giữa sườn núi, Tô Oanh có thể cảm nhận rõ độ ẩm không khí ở hai sườn núi hoàn toàn khác nhau.
Tô Oanh dùng kính viễn vọng quan sát tình hình Nam Giang, nàng phát hiện thật ra mực nước ở Nam Giang đã giảm xuống rất nhiều.
"Nam Giang có lũ định kỳ sao?"
"Bẩm nương nương, đúng là Nam Giang có lũ định kỳ, tuy rằng không nguy hiểm như Thương Giang, song khi có lũ mực nước cũng dâng lên rất cao. Đằng trước có đá đánh dấu, tiểu nhân đưa nương nương đến đó xem thử."
Quan sai quen đường dẫn Tô Oanh đến một bia đá, tấm bia đá đó cao hơn họ khoảng vài mét.
"Đó chính là mực nước có thể dâng lên trong mỗi đợt lũ định kỳ của Nam Giang, tuy nhiên mỗi đợt lũ định kỳ của Nam Giang khá ngắn, đều không vượt quá nửa tháng. Tiểu nhân cũng chưa bao giờ nghe trưởng bối trong nhà nói Nam Giang từng xảy ra lũ lớn, lần nghiêm trọng nhất cũng chỉ khiến một ngôi làng dưới hạ lưu ngập một nửa, mấy hôm sau chẳng còn chút nước nào."
Tô Oanh gật đầu, dẫn người đi dọc theo Nam Giang lên thượng nguồn. Đi được nửa đường, nàng phát hiện có một khe núi ở bờ sông phía nam.
Tô Oanh dừng bước, xoay người đi về phía khe núi.
Nàng đứng giữa khe núi, khua chân múa tay một lúc để áng chừng độ rộng của khe núi: "Dưới khe núi này thông đến đâu?"
Quan sai đi đến cười xấu hổ lắc đầu: "Nương nương thứ tội, việc này tiểu nhân không biết. Nơi này thật sự quá lớn, hồi nhỏ hình như tiểu nhân cũng từng đến đây chơi, thế nhưng vẫn không dám đi sâu vào bên trong. Ta sợ sẽ có thú dữ ăn thịt người."
Tô Oanh đáp: "Chỗ này không quá lớn, mấy người các ngươi bảo vệ bên ngoài, người và ta vào trong xem thử." Nàng chỉ vào quan sai kia rồi nói.
Quan sai đáp lời, sau đó Chu Khinh bước lên nói với nàng: "Nương nương đưa cả nô tỳ theo với, nô tỳ có thể bảo vệ cho sự an toàn của nương nương."
Tô Oanh định nói là không cần, tuy nhiên nàng vẫn chưa biết chính xác chiều dài của khe núi này, nhỡ may hôm nay không ra kịp còn cần một người nấu cơm: "Ừ, vậy ngươi nhớ vác cả nồi đi."
Chu Khinh ngạc nhiên, nàng ta nhanh chóng mang nồi và lương khô đến, dù làm gì cũng không được để Hoàng Hậu nương nương bị đói!
Đây là kinh nghiệm Chu Khinh tổng kết trong mấy ngày qua khi đi theo Hoàng Hậu, vô cùng thực dụng và hữu hiệu, vì cơn đói sẽ khiến Hoàng Hậu nóng nảy!
Tô Oanh nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Chu Khinh, nàng hơi khó hiểu, mang một cái nồi đi thôi mà sao nàng ta cứ như vừa ký giấy sinh tử vậy?
Ba người một nồi đi vào khe núi, mới đi chưa bao lâu, họ đã phát hiện ra một hang núi.
Tô Oanh nhìn hang núi này, lông mày nhíu chặt. Tất cả nước trong khe núi đều chảy vào cái hang này, nếu muốn biết cuối cùng nước chảy từ hướng nào, họ đành phải đi xuyên qua hang động này.
"Ngươi đã từng đến cái hang này chưa?"
Quan sai lắc đầu: "Bẩm nương nương, tiểu nhân chưa từng đến đây."
Họ đứng ngoài cửa động nhìn vào, thấy bên trong tối thui chẳng nhìn rõ được thứ gì, cũng không biết trong đó có gì nguy hiểm hay không.
"Nương nương, để nô tỳ đi trước đi." Chu Khinh tìm một cành cây, quấn vải tẩm vào thịt heo, sau đó đốt lên làm đuốc đi về đến cửa động.
Tô Oanh giơ tay giữ chặt nàng ta: "Đi đằng sau ta."
Chu Khinh định từ chối nhưng Tô Oanh đã cướp cây đuốc trong tay nàng ta rồi đi vào bên trong.
"Nương nương..."
"Theo sát."
Tô Oanh chỉ chê họ đi quá chậm, trong hoàn cảnh có thể xảy ra nhiều tình huống bất ngờ thế này, nàng có kinh nghiệm đối phó nhiều hơn họ.
Chu Khinh bất đắc dĩ, đành phải theo sát Tô Oanh, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, nàng ta có thể ưu tiên bảo vệ Tô Oanh.