Càng đi sâu vào hang núi, độ ẩm bên trong càng cao, cả hang núi như đã bị nước ăn mòn, trông hình dạng bề mặt đặc biệt như của dung nham.
Càng đi sâu vào trong, không gian càng hẹp. Vì họ chỉ có một cây đuốc để chiếu sáng, nên khi quay đầu lại chỉ thấy đằng sau tối tăm đến rợn người.
Quan sai đi cuối cùng hơi sợ hãi nuốt nước bọt.
"Nương nương, trông có vẻ hang động này rất sâu, liệu bên trong không có gì nguy hiểm chứ?"
Tô Oanh không thể trả lời câu hỏi này, nếu không phải nàng biết có thể hang núi sẽ thông ra bên ngoài, nàng cũng sẽ không dẫn người vào đây.
"Theo sát, cẩn thận dưới chân, những cục đá này rất trơn, nếu không cẩn thận sẽ rơi xuống nước đấy."
Thời gian cháy của thịt heo và vải có hạn, chẳng bao lâu sau, ngọn lửa càng ngày càng yếu, ánh sáng cũng tối dần, Chu Khinh gần như không thể nhìn rõ dưới chân.
Tô Oanh bỗng nhiên dừng bước, nàng lấy kính viễn vọng ở trong người. Kính của nàng là kính nhìn ban đêm, chỉ cần một sợi quang học rất nhỏ cũng đủ khiến nàng có thể nhìn rõ. Ban nãy nàng thấy đằng trước có một đốm sáng nhỏ.
Sau khi dùng kính viễn vọng quan sát, Tô Oanh có thể chắc chắn rằng đằng trước quả thật có ánh sáng, rất có thể nơi đó là cửa ra.
Tô Oanh lấy một vật trông như dạ minh châu, nàng vừa lấy ra lập tức xung quanh họ đều được chiếu sáng.
Chu Khinh và quan sai vô cùng ngạc nhiên, họ sống đến tận bây giờ vẫn chưa từng trông thấy viên dạ minh châu nào to như vậy.
Chỉ có Tô Oanh biết, đây hoàn toàn không phải dạ minh châu gì, song để tránh gặp phiền toái không cần thiết, nàng đã cải tiến sơ qua công cụ chiếu sáng, để bề ngoài của nó trông như một viên dạ minh châu, như vậy sẽ không có ai nghi ngờ.
Có dạ minh châu chiếu sáng, quãng đường tiếp theo thuận lợi hơn rất nhiều. May mà con đường giữa hai dòng nước bên ngoài cửa động có đủ chỗ để mọi người đi lại.
Tô Oanh giơ tay sờ lên vách đá, nàng cảm thấy hơi ẩm ướt. Độ ẩm này không giống như khi họ mới bước vào hang động, mà thấp hơn một chút.
Điều này thật kỳ lạ, theo lý mà nói càng đi sâu vào trong, thì độ ẩm phải càng cao hơn mới đúng.
Mấy người Tô Oanh tìm kiếm đường rời khỏi hang động, còn ở Lạc Thành, Ngụy Trung Minh cũng đang tìm đường sống cho mình.
Đại phu xếp số một số hai của Lạc Thành đều trốn trong nhà không dám ló đầu ra, họ không muốn dính phải thức dịch bệnh này.
Ngụy Trung Minh mặc kệ sự sống chết của họ, lập tức lôi tất cả ra khỏi phủ, để họ khám bệnh cho mọi người.
Đại phu chẳng còn cách nào khác, đành phải căng da đầu khám bệnh. Các đại phu chỉ khám ra kết quả là dạ dày người bệnh suy yếu, đại phu có y thuật giỏi hơn thì còn có thể nhận ra tâm mạch tắc nghẽn hỗn loạn, cũng đã kê thuốc nhưng chẳng thể trị hết.
Sau khi uống thuốc, người bệnh cũng giảm bớt các triệu chứng nhất định, tuy nhiên thời gian giảm bớt vô cùng ngắn ngủi, nếu dừng thuốc là bệnh lại tái phát.
Cứ như vậy, chỉ trong khoảng thời gian ngắn, Lạc Thành xuất hiện tình trạng khan hiếm dược liệu. Chỉ hai ngày sau, dược liệu trong thành đã bị mọi người mua hết.
Sau khi nhận được tin tức, Ngụy Trung Minh gọi tất cả những thương nhân mà hắn ta biết đến mắng một trận.
"Tên chó chết nào to gan muốn diệt đường sống của bản quan thế? Nói nhân, ai đã mua hết chỗ dược liệu kia? Mau nhổ ra hết cho bản quan!"
Những thương nhân đó nhìn nhau, vẻ mặt vô tội.
"Đại nhân, oan quá, không phải bọn tiểu nhân mua chỗ dược liệu đó."
"Không phải các ngươi thì là ai?"
Ngụy Trung Minh nhìn những thương nhân kia đang tỏ vẻ, không phải ta, ngươi đừng đổ oan cho ta, ta sợ phát tè đó.
Hắn ta cũng cảm thấy chắc những thương nhân này không có lá gan lớn như thế.