Chu Khinh mở miệng gọi Tô Oanh lại, định bảo nàng cứ đi trước đừng để ý đến mình, nhưng lời còn chưa kịp ra khỏi miệng thì đã ngã xuống.
Trong khoảnh khắc ngã xuống ấy, bóng Tô Oanh đã nhanh chóng chạy tới đỡ lấy nàng ta.
Nhìn Chu Khinh đã chìm vào trạng thái ngủ say, Tô Oanh chỉ thấp giọng nói một tiếng xin lỗi, nàng cần nhanh chóng tìm hiểu rõ đường về, nàng lo rằng phía Lạc Thành sẽ đột ngột có chuyện xảy ra.
Sau khi đưa Chu Khinh vào không gian, Tô Oanh lấy xe máy chạy bằng năng lượng không khí ra, nàng ngồi trên xe tiếp tục đi về phía trước.
Địa hình núi tương đối bằng phẳng, tốc độ của nàng không nhanh, dọc đường đi nàng sẽ đánh dấu những địa thế đặc biệt, để xác định đúng hướng đi, nàng cũng lấy máy bay không người lái ra, cho nó dẫn đường phía trước.
Mặt khác, Tiêu Tẫn cũng cùng Ngụy Trung Minh leo lên núi, nhưng chưa đi bao lâu, trời đã tối dần.
Ngụy Trung Minh khổ sở không thể tả nổi, hắn ta chẳng hiểu sao Tiêu Tẫn không thể chờ ở thành, như thể sợ kẻ giả mạo kia chạy mất không bằng!
"Ôi!" Ngụy Trung Minh lảo đảo vấp một cái, té nhào ra đất, đau đến nỗi nước mắt cũng chảy ra.
"Vị đại nhân này, hay là chúng ta tìm chỗ nghỉ đêm đi, hạ quan, hạ quan thật sự không đi nổi nữa."
Tiêu Tẫn quay lại lạnh lùng liếc nhìn hắn ta: "Ai biết bọn họ giờ ở đâu?"
Một quan sai bước ra lên tiếng: "Bẩm đại nhân, tiểu nhân nhận được tin họ đã đi về phía Nam Giang, bây giờ có lẽ đã ở bên kia Nam Giang rồi."
"Ngươi biết đường chứ?"
"Biết biết, tiểu nhân biết."
Tiêu Tẫn ra hiệu cho quan sai đi lên trước: "Vậy ngươi dẫn đường đi."
"Dạ dạ."
"Ngụy Trung Minh."
"Có hạ quan."
"Trở về thành giám sát tốt dịch bệnh, nhanh chóng cắt đứt nguồn lây nhiễm, không được mưu hại tính mạng dân chúng, nếu để bản quan biết ngươi dám làm xằng làm bậy, cứ chờ bị tru di cửu tộc đi."
Sự đáng sợ trong lời nói này cũng đủ dọa người rồi!
Ngụy Trung Minh nào còn dám lỗ mãng nữa: "Đại nhân yên tâm, trước đây chỉ là hiểu lầm thôi, hạ quan tuyệt đối sẽ không coi thường tính mạng dân chúng."
"Nhớ lời ngươi nói, trở về đi."
"Vâng, vâng hạ quan xin cáo lui."
Ngụy Trung Minh được hai quan sai đỡ dậy, vừa lăn vừa bò đi xuống núi, hai quan sai còn lại dẫn Tiêu Tẫn tiếp tục leo lên trên.
Sắc trời hoàn toàn chuyển màu đen sẫm, Tô Oanh cũng tìm chỗ chuẩn bị nghỉ ngơi, trời tối nhìn không rõ địa hình xung quanh sẽ ảnh hưởng tới tính chính xác của việc đánh dấu, nên nàng không định đi tiếp về phía trước trong đêm.
Tô Oanh tìm một khoảng đất trống có tầm nhìn tương đối rộng rãi, đi nhặt củi khô mang ra châm lửa đốt.
Sau đó nàng lại vào không gian chọn một con cá trong số cá mua ở Tấn quốc ra.
Con cá này là loại cá sống ở biển sâu, nàng dùng dao nhỏ lạng thịt trên thân cá, rồi ném xương cá và đầu vào nồi nấu canh.
Ăn sashimi mà không có bàn, rượu, hay nguyên liệu gia vị nào khác cũng rất ngon, cảm giác tan chảy trong miệng thật sự hết sức tuyệt vời.
Một con cá dài hơn cả cánh tay nàng nhanh chóng bị nàng nuốt vào bụng, ăn hết thịt cá, canh cá cũng vừa lúc nấu xong.
Tô Oanh cầm bát uống một ngụm, tươi ngon vô cùng, quá ngon!
Ăn uống no say, nàng lại lôi hai con sói con nhặt được ở hoang mạc ra, vui đùa với chúng.
Hai con sói con đều có vẻ đói, những cái nanh nhỏ của chúng cắn ngay vào tay Tô Oanh.
Tô Oanh giơ tay lên gạt ra: "Tiểu tử này, lá gan không nhỏ đâu nhỉ, đói bụng rồi sao?" Nàng chia thịt bò lấy từ trong không gian ra thành từng miếng nhỏ ném cho chúng, mùi máu tươi khiến hai con sói con rên lên hừ hừ, ăn ngấu nghiến, cái mồm chúng còn chưa bằng kích thước miếng thịt nhưng vẫn ăn hết sạch cả những miếng to hơn cả thân mình.
Ăn uống no nê, hai con sói con lộn một vòng trước mặt Tô Oanh, hoàn toàn không e ngại gì mà để lộ ra bụng mình.