Tô Oanh đưa tay xoa xoa bụng chúng: "Còn tưởng mình là chó sao."
Hai chú sói con được Tô Oanh xoa thì thoải mái rên hừ hừ, cọ đầu vào lòng bàn tay nàng, khi Tô Oanh dừng tay lại, chúng còn chưa thỏa mãn, bước tới cắn tay nàng để tiếp tục phục vụ.
Tô Oanh dùng chân đá nhẹ vào mông chúng, rồi dập tắt đống lửa đưa chúng vào không gian ngủ.
Phía bên kia núi, Tiêu Tẫn vẫn đang vội vã đi đường, chỉ là trời tối đường núi khó đi, cho nên mãi nửa đêm mới tới được giữa sườn núi.
"Dừng lại nghỉ chân đã, trời sáng rồi đi tiếp."
Hắn có thể đi tiếp, nhưng nhìn hai quan sai đã quá sức, hắn còn cần họ dẫn đường, nếu hai người không cử động được, chuyện cũng sẽ rất rắc rối.
Hai quan sai đã mong chờ Tiêu Tẫn cho phép nghỉ ngơi từ lâu, hai người đã mệt đến nỗi chân cũng nhấc không nổi.
"Đại nhân nghỉ trước đi, tiểu nhân sẽ đi mang củi về."
Ba người tìm chỗ tương đối bằng phẳng để dừng chân, tay cầm đuốc, đống lửa nhanh chóng được nhóm lên.
Tuy Lạc Thành đang hạn hán, ngày nào mặt trời cũng đều có thể phơi nắng chết người, nhưng đêm khuya trên núi vẫn rất lạnh.
Ăn xong lương khô đơn giản, hai quan sai để một người ở lại canh gác, Tiêu Tẫn dựa vào gốc cây nhắm mắt dưỡng thần chờ trời sáng.
Dưới chân núi mà họ không nhìn thấy, một nhóm người vận hắc y đang lặng lẽ tiến lên núi.
Đêm khuya trong rừng núi hết sức yên tĩnh, ngay cả tiếng động nhỏ cũng có thể lọt vào trong tai cực kỳ rõ ràng.
Trong bóng tối, Tiêu Tẫn mở mắt ra.
Đôi mắt đen hòa làm một với màn đêm đặc quánh.
Hắn siết chặt thanh kiếm trong tay, chậm rãi từ trên mặt đất đứng dậy.
Đột nhiên, một mũi tên bay tới nhắm về phía hắn.
Tiêu Tẫn đã chuẩn bị từ trước, khi mũi tên bay tới, hắn tung người nhảy lên cây, đảo mắt về phía đối diện, thấy ánh bạc lóe lên, hắn chém đứt nhánh cây bên tay ném sang phía đối phương.
Hắc y nhân ẩn nấp trong bóng tối thấy mình đã bị lộ, còn chưa kịp ra tay đã cảm nhận được luồng sát khí ập tới.
Hắn ta hoảng hốt nhảy xuống cây, nhanh chóng tránh né.
Tiêu Tẫn không hề ham chiến, quay người lướt như bay vào sâu trong rừng.
Hắc y nhân nọ thấy vậy cũng đuổi theo sau.
Trong bóng tối, bóng dáng Tiêu Tẫn uyển chuyển như chim dạ oanh, lướt nhanh qua lại trong rừng như con thoi, cuối cùng ẩn nấp trên một cái cây cổ thụ.
Không lâu sau, đám hắc y nhân đã đuổi tới, vượt qua cây cao mà chẳng hề phát hiện Tiêu Tẫn đang ẩn nấp trên đó.
Nhìn theo bóng mấy hắc y nhân lướt qua, Tiêu Tẫn đếm số lượng, hai mươi ba người.
Hắc y nhân đuổi lên phía trước nhưng lại nhận ra không còn thấy bóng dáng Tiêu Tẫn nữa.
"Người đâu? Mất dấu rồi hả?"
"Vừa nãy rõ ràng còn thấy ở phía trước mà, chắc chắn chỉ đang ở quanh đây, chia ra từng nhóm ba người tìm kiếm."
"Vâng."
Bóng đám hắc y nhân lướt qua cánh rừng như ma quỷ, nhưng tìm một vòng vẫn không thấy bóng dáng Tiêu Tẫn.
"Thủ lĩnh, không thấy ai cả, trong rừng này cây cối rậm rạp, chắc chắn hắn đang trốn đâu đó rồi."
Trong bóng tối mờ mịt, bọn chúng cũng nghĩ tìm một người đâu có dễ như vậy.
Nét mặt đám hắc y nhân dần dần nặng nề hơn, xác định chắc chắn người vẫn còn ở khu rừng này, nhưng muốn tìm ra lại không dễ.
"Hay là phóng hỏa đốt rừng thử xem, không tin hắn không ra."
"Bây giờ thời tiết hanh khô, nếu phóng hỏa đốt rừng, chúng ta cũng không thể thoát ra được."
"Tiếp tục tìm kiếm, nếu không thấy thì nghĩ cách khác."
"Vâng."
Tiêu Tẫn ẩn nấp trên cây, thấy hắc y nhân đang tiến dần lại, hắn im lặng đứng dậy, chắc chắn không có ai theo sau mình rồi mới nhẹ nhàng rơi xuống đất, tiến đến phía sau một tên hắc y nhân.
Hắc y nhân kia cảm thấy điều bất thường, cảnh giác quay đầu lại, nhưng đã không còn kịp nữa rồi, tay Tiêu Tẫn đã siết chặt lấy cổ hắn.
Hắc y nhân kia vùng vẫy giằng co đánh về phía Tiêu Tẫn, nhưng đã bị hắn tháo khớp tay rồi tới khớp cằm, kéo trở lại cây cổ thụ.