Chùm ánh trăng nhạt nhòa xuyên qua kẽ lá, chiếu lên khuôn mặt hắc y nhân, khiến khuôn mặt hắn ta trở nên tái nhợt đến không tưởng.
"Các ngươi biết ta là ai."
Hắc y nhân nhìn Tiêu Tẫn, không lên tiếng, nhưng Tiêu Tẫn có thể nhận ra câu trả lời khẳng định qua biểu cảm trên khuôn mặt đối phương.
Kẻ vận hắc y này biết danh tính của hắn, nhưng khi hắn xuất cung cũng chỉ có vài thân tín biết tin, có vẻ như đã có kẻ phản bội hắn.
Tiêu Tẫn bóp mở miệng hắc y nhân, dùng dao găm móc ra một viên thuốc được bọc sáp ong, gắn chặt trong răng hắn ta, đây là vũ khí mang độc tự sát của tử sĩ, thường được giấu sau hàm răng, chỉ cần phát hiện tình huống không ổn, bọn chúng sẽ cắn vỡ thuốc độc tự sát để phòng việc tiết lộ tin tức.
Trong kinh thành, không nhiều gia tộc có thể nuôi nổi một nhóm tử sĩ đông như vậy, lần hành động này đã huy động hơn hai chục tên, e là trong thành còn có người của chúng mai phục, bút tích lớn đến thế, các tiểu môn tiểu hộ khó lòng chống chọi nổi.
Tiêu Tẫn một nhát chém đứt cổ họng hắc y nhân, nhảy xuống dưới gốc cây, lập tức quay lại nơi dừng chân ban nãy.
Hai quan sai đi theo đã ngủ say không bị đánh thức, thoát được một kiếp nạn, mục tiêu của đám hắc y nhân là Tiêu Tẫn, thấy Tiêu Tẫn rời đi rồi cũng không để ý đến hai quan sai.
Tiêu Tẫn gọi hai quan sai dậy.
"Có thích khách ám sát bản quan, tận lực tìm lối nhỏ bí mật đi."
Đang ngủ thì bị đánh thức, đầu óc hai quan sai còn hơi mơ màng, nhưng nghe lời Tiêu Tẫn thì lập tức tỉnh táo trở lại, cũng không dám chậm trễ, vội vàng dẫn Tiêu Tẫn đi theo lối nhỏ bí mật khác rời đi.
Nền trời dần nhuộm màu trắng bạc, Tô Oanh ngủ một giấc, thức dậy bước ra khỏi không gian.
Nàng duỗi người, hít thở vài hơi không khí trong lành rồi lấy cá từ không gian ra xử lý ổn thỏa, hương vị lát cá sống đêm qua nàng ăn, đến giờ nàng vẫn còn nhớ mãi.
Sau khi mổ xẻ lấy thịt cá, Tô Oanh lại ném xương cá vào nồi nấu canh, còn thêm chút thịt khô, để nấu canh cá thơm hơn.
Tô Oanh cắt thịt cá thành lát mỏng rồi đặt lên lá cây sạch, ngồi xếp bằng trên mặt đất, từ từ thưởng thức món ngon khó mà có được này, chỉ nghĩ đến việc ăn hết mấy xe cá rồi không còn nữa, nàng lại nhai chậm rãi hơn để vị giác thưởng thức trọn vẹn hương vị.
Ăn hết thịt cá, Tô Oanh múc một bát canh cá, quả nhiên có thả thịt vào rồi thì canh cũng thơm hơn.
Tô Oanh hít sâu một hơi, đang chuẩn bị uống thì đột nhiên có một mũi tên bay tới, chuẩn xác đánh đổ nồi cá của cô, canh màu sữa trắng tràn ra hết, chẳng còn lại gì dù là một giọt.
Trán Tô Oanh giật giật, nàng nhanh chóng quét mắt nhìn xung quanh rồi uống cạn bát canh, sau đó ném mạnh cái bát ra ngoài.
Hắc y nhân ẩn nấp trên cây thấy cái bát bay vụt tới, hoảng hốt né tránh, nhưng dù phản ứng nhanh đến đâu, vẫn bị bát đập mạnh vào cánh tay.
Chỉ nghe thấy tiếng đầu khớp xương gãy nứt, hắc y nhân kia đau đớn kêu lên một tiếng rồi rơi từ trên cây xuống.
"A!"
Tô Oanh nhặt một cành cây dưới đất đi tới.
Hắc y nhân vừa hoảng hốt vừa nghi ngờ nhìn Tô Oanh tiến lại gần, hắn ta rút kiếm ra đâm về phía Tô Oanh, Tô Oanh đảo cành cây trong tay một vòng, thanh kiếm bị cành cây đập kêu leng keng, tay hắc y nhân tê dại đến tận lồng ngực.
Hắn ta sợ hãi đánh rơi kiếm, xoay người định chạy trốn.
"Đánh đổ canh của ta rồi còn muốn chạy à!" Tô Oanh tức giận đập một phát vào chân hắn ta.
"A!" Hắc y nhân lại kêu lên thảm thiết.
Đêm qua tìm kiếm suốt đêm mà không thấy bóng dáng Tiêu Tẫn, hắn ta núp trên cây, thấy từ phía không xa có khói bốc lên, tưởng là Tiêu Tẫn nên không suy nghĩ nhiều, thẳng tay bắn tên luôn, không ngờ lại chọc trúng rắc rối.
Nghe thấy tiếng động ở đây, những hắc y nhân xung quanh đó cũng nhanh chóng tập trung lại.