Chẳng qua, khi thấy Tô Oanh, chúng mới nhận ra đây không phải người chúng cần tìm.
Thấy mình bị nhóm hắc y nhân vây quanh, Tô Oanh cười lạnh một tiếng: "Kẻ nào phái các ngươi đến đây?"
Nhóm hắc y nhân nhìn Tô Oanh, lời nói của nàng nghe như thể bọn chúng đến để giết nàng vậy.
Có điều, nàng đã phát hiện ra bọn chúng rồi, không thể để nàng sống sót được.
Đám hắc y nhân không nói một lời vô ích, lập tức rút kiếm đâm về phía nàng.
Tô Oanh cũng lười nói lời thừa thãi, quơ cành cây khô trong tay, đánh lại chúng.
Chỉ trong chốc lát, cành khô trong tay nàng đã bị chém đứt.
Tô Oanh giật lấy thanh kiếm của một hắc y nhân, chém đứt cổ hắn ta, số còn lại thấy thế thì vô cùng hoảng sợ, dường như không ngờ Tô Oanh lại có võ công cao cường đến vậy.
Tiếp tục đánh nữa, bọn chúng sẽ bị giết sạch.
"Rút lui!"
Theo lệnh hắc y nhân cầm đầu, những tên hắc y nhân còn lại cũng nhanh chóng xoay người bỏ chạy.
"Muốn chạy, đã hỏi ta chưa?"
Tô Oanh ném thanh kiếm, đâm thẳng vào đùi tên hắc y nhân cầm đầu.
Hắc y nhân kêu lên một tiếng rồi gục xuống đất, đám còn lại nhìn thấy thủ lĩnh của mình đã ngã, chỉ có thể quay lại cứu người.
Đúng lúc bọn chúng đang bận cứu đồng bọn thì Tô Oanh cũng đã kịp áp sát đến trước mặt bọn chúng, nàng lại đá mạnh vào ngực chúng, cơn đau đớn ngã lăn đùng xuống đất.
"A, phụt!"
Mấy tên hắc y nhân đã bị đá đến phun máu tươi, nhìn về phía Tô Oanh với ánh mắt tràn đầy căm phẫn.
"Nói đi, ai đã sai các ngươi đến?"
Hắc y nhân cầm đầu chưa hoàn thành nhiệm vụ, cũng không muốn gặp tổn thất gì ở đây.
"Chúng ta, người chúng ta muốn ám sát không phải là ngươi."
Tô Oanh cười lạnh một tiếng: "Không định giết ta mà dám đánh đổ nồi canh cá của ta, các ngươi to gan thật!"
Nếu như hắc y nhân vừa rồi bắn tên vào chỗ Tô Oanh biết được đó là mũi tên tiễn hắn ta đến Tây Thiên, chắc chắn có bị đánh chết thì hắn ta cũng sẽ không bao giờ dám làm thế nữa đâu!
"Đó... chỉ là vô ý, không hề cố ý đâu."
Tô Oanh nhìn chúng với vẻ giễu cợt: "Các ngươi đánh đổ nồi canh cá của ta rồi, bản thân làm sai mà không nhận lỗi tiếp thu, còn muốn ra tay với ta nữa? Ta ghét nhất loại biết sai mà không sửa như các ngươi."
"Chúng ta... Xin bồi thường, chỉ xin nữ hiệp bỏ qua cho chúng ta."
Nếu chết dưới tay nữ nhân này, đám hắc y nhân cảm thấy mình chết rất oan.
Tô Oanh nhướng mày: "Bồi thường thế nào?"
Hắc y nhân cắn răng chịu đau, hai tay run rẩy, lấy ra một tờ ngân phiếu từ trên người.
"Đây là một trăm lượng bạc ròng, đủ mua rất nhiều nồi canh cá rồi, chỉ cần nữ hiệp bỏ qua cho chúng ta, số bạc này sẽ là bồi thường cho ngươi."
Tô Oanh nhận tờ ngân phiếu xem thử, trên đó có đóng dấu của cửa hàng bạc ở kinh thành.
Tô Oanh rũ mắt cất tấm ngân phiếu đi, nhưng ngay lúc nàng nhận ngân phiếu, một hắc y nhân bất ngờ vung kiếm đâm về phía nàng.
Sắc mặt Tô Oanh trầm xuống, ngả người ra sau 180 độ, tránh đòn của hắn ta, nhưng ống tay áo nàng vẫn bị cắt rách.
Ánh mắt nàng trở nên sắc lạnh đầy sát khí, ban đầu nàng vốn định tha cho cái mạng chó của bọn chúng vì số bạc này, nhưng bây giờ chúng muốn chết thì nàng sẽ giúp chúng toại nguyện.
Tô Oanh nhặt cây gậy gỗ to bằng cánh tay trên mặt đất lên, đập mạnh vào đùi hắc y nhân.
"Á!"
Hắc y nhân kêu đau thất thanh, đến mức hắn ta suýt nữa ngất đi vì, nhưng Tô Oanh chẳng hề có ý định bỏ qua cho hắn ta.
Nàng cầm cây gậy đập liên tiếp vào khớp xương hai chân hắn ta, đập đến lúc khớp xương gần như nát hết mới thôi!
Những tên còn lại thấy vậy thì hết sức kinh hãi, mặt cắt không còn giọt máu, muốn chạy nhưng chân tay đã bị Tô Oanh tháo khớp, bọn chúng hoàn toàn không thể chạy đi đâu được!