[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 931 - Chương 932: Ta Ở Đây (1)

 Chương 932: Ta Ở Đây (1) Chương 932: Ta Ở Đây (1) Chương 932: Ta Ở Đây (1)

"Đại nhân, hạ quan đã lừa nàng trở lại khách viện. Hiện tại nàng đang ở trong khách viện. Hạ quan đã ra lệnh cho người phong tỏa khách viện. Kẻ giả làm hoàng hậu lúc nào cũng có thể bắt về quy án!"

Thần sắc Tiêu Tẫn dừng lại, nắm lấy vặt áo Ngụy Trung Minh,"Ngươi nói gì vậy? Hiện tại người đang ở đâu?"

Ngụy Trung Minh thấy vẻ mặt này của Tiêu Tẫn thì biết Tô Oanh sắp xong đời rồi.

"Ngay trong khách viện, hạ quan sẽ mang ngài đi qua."

"Đi!"

Tiêu Tẫn đi phía trước, Ngụy Trung Minh suýt chút nữa phải chạy theo mới đuổi kịp.

Khi đến bên ngoài khách viện, Ngụy Trung Minh thở hổn hển, chỉ về phía cửa viện: "Ở ngay bên trong. Chỉ cần Đại nhân ra lệnh một tiếng, hạ quan sẽ cho người bắt lại ngay!"

"Cút, cút hết tất cả cho ta."

Ngụy Trung Minh chưa kịp phục hồi tinh thần đã nhìn thấy Tiêu Tẫn lao vọt vào như một cơn gió.

"A, đại nhân... Ngài đừng mạo hiểm!" Chẳng lẽ Tiêu Tẫn muốn độc chiếm công lao sao?

Ngụy Trung Minh muốn đi theo, lại sợ nắm đấm của Tô Oanh, nghĩ nghĩ, hắn ta thành thật co rúm người ra ngoài viện.

Tiêu Tẫn bước nhanh đến bên trong khách viện, khi bước tới ngoài cửa phòng, bước chân của hắn cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, như sợ mình vô tình làm phiền đến người bên trong rồi nàng sẽ biến mất.

Hắn mở cửa bước vào, nhưng trong phòng lại không có ai, ngược lại trong phòng lại truyền đến tiếng nước róc rách.

Tiêu Tẫn cau mày, tay nhẹ nhàng gõ cửa.

Một câu hỏi chất vấn lạnh lùng từ trong phòng truyền ra:"Là ai?"

Ngay lúc nghe thấy âm thanh đó, Tiêu Tẫn cảm thấy hơi thở của mình như sắp ngừng lại!

Tô Oanh ngồi trong thùng gỗ, trong tay cầm muỗng gỗ có thể tấn công bất cứ lúc nào.

Ngay lúc cửa tịnh thất được mở ra, chiếc muỗng gỗ đã bay ra ngoài.

Tiêu Tẫn cảm giác được một cỗ lực lượng cực mạnh đang hướng về phía mình, vội vàng xoay người né tránh, chiếc muỗng gỗ từ cửa tịnh thất bay ra, 'ầm' đập vỡ bình hoa bên ngoài.

Tô Oanh cau mày, vươn tay nắm lấy tấm vải trên tấm bình phong, quấn lấy người nhảy ra khỏi nước, lúc nàng vừa định ra tay thì đối thủ từ phía sau lao tới, vừa lúc nàng chuẩn bị né tránh, đột nhiên một giọng nói quen thuộc vang lên phát ra bên tai nàng, thanh âm quen thuộc làm nàng dừng lại động tác lại.

"Oanh Oanh" .

Tiêu Tẫn ôm nàng vào trong ngực từ phía sau, lực đạo trên tay cực lớn, như muốn hòa nhập dung nhập cơ thể nàng vào trong cơ thể mình vậy.

Tô Oanh sửng sốt, nhưng giọng nói của Tiêu Tẫn đối với nàng quá quen thuộc, nhưng nàng lại không thể tin được Tiêu Tẫn sẽ xuất hiện ở đây.

Giống như Tiêu Tẫn không thể tin được mình thật sự tìm được Tô Oanh vậy.

"Tiêu Tẫn?" Tô Oanh không chắc chắn gọi một tiếng.

Đổi lấy là Tiêu Tẫn không ngừng thì thầm: "Là ta, là ta, là ta, Oanh Oanh, là ta!"

Phòng bị của Tô Oanh cũng thả lỏng, nàng nhẹ nhàng tiến đến gần ngực hắn, xoay người ôm lại hắn.

"Tiêu Tẫn, thực sự là chàng."

"Là ta, Oanh Oanh, Oanh Oanh, thực sự là nàng, thực sự là nàng!"

Cổ họng Tiêu Tẫn như nghẹn lại, Tô Oanh cảm thấy trên vai mình có chất lỏng nóng hổi nhỏ xuống, nàng kinh ngạc ngẩng đầu lên, bắt gặp đôi mắt đẫm lệ của Tiêu Tẫn.

Vành mắt của hắn đỏ lên, có lẽ là do lâu ngày không được nghỉ ngơi đầy đủ, trong mắt cũng xuất hiện tia máu, Tô Oanh đưa tay xoa xoa mặt hắn một lúc, sau đó mới gỡ mặt nạ trên mặt xuống.

Dưới chiếc mặt nạ là một khuôn mặt mà nàng rất quen thuộc nhưng trông hốc hác và gầy gò hơn nhiều.

"Càng..." Lời nàng hỏi rốt cuộc cũng không được nói ra, nàng có thể tưởng tượng mình rơi từ nơi quả quái đó xuống, phàm là người bình thường nào có thể nghĩ rằng nàng còn có thể sống sót.

Khoảng thời gian này hẳn là rất khó khăn đối với Tiêu Tẫn.

"Có phải là nghĩ rằng ta đã chết rồi?"

"Không, không có, ta biết nàng khẳng định còn sống, ta vẫn luôn biết nàng còn sống, nàng nhất định sẽ trở về, nàng đã nói sẽ không bao giờ rời xa chúng ta!"

Bình Luận (0)
Comment