Tô Oanh nhìn vẻ mặt kiên định của chàng, cảm thấy có chút buồn cười, nhưng nàng lại không cười được, chỉ cảm thấy mũi mình có chút đau nhức: "Ừ, ta còn sống."
Tiêu Tẫn ôm lấy mặt nàng, cẩn thận hôn lên lông mi của nàng, thậm chí môi hắn cũng đang run rẩy, hắn không cảm nhận được niềm vui khi mất mà tìm lại được, mà là nhớ đến một hồi chuyện kia thì nghĩ mà sợ hãi.
Sợ mất đi, sợ nàng sẽ không bao giờ quay trở lại nữa.
"Ta xin lỗi, Oanh Oanh, là vì ta, là vì ta mà nàng mới phải gánh chịu nhiều như vậy."
Lúc này, Tiêu Tẫn chỉ muốn làm trượng phu của Tô Oanh, ở bất kỳ vai trò nào khác, hắn cũng chỉ muốn trở thành một người đàn ông có thể bảo vệ vợ con mình.
Tô Oanh thừa nhận, ban đầu nàng làm nhiều việc vì quan tâm đến Tiêu Tẫn, nhưng sau khi làm một số việc, nàng phát hiện, dường như mình đã thu hoạch được thứ gì đó mà trước đây nàng chưa từng nhận được.
Những thứ này dần dần làm phong phú thêm thế giới quá khứ đầy rẫy giết chóc của nàng, mặc dù vẫn còn đánh nhau và đổ máu, nhưng cảm giác lại không còn giống như trước nữa.
"Không có gì phải có lỗi cả, đó là sự lựa chọn của chính ta."
Tiêu Tẫn không muốn nói thêm gì nữa, hắn ôm ngang Tô Oánh ra ngoài, hiện tại hắn chỉ muốn không chậm trễ một chút nào mà ở bên cạnh Tô Oánh, chân chân thật thật ôm nàng vào lòng, nhìn nàng, sợ mình chớp mắt một cái là nàng lại biến mất.
Hắn ôm nàng ngồi trên giường, lặng lẽ áp mặt mình vào cổ nàng không nhúc nhích.
"Oanh Oanh"
"Hử?"
"Tô Oanh."
"Ta ở đây."
"Tô Oanh."
"Ta sẽ luôn ở đây, Tiêu Tẫn, mệt rồi thì ngủ đi."
Tiêu Tẫn không nỡ ngủ, hắn sợ đây là một giấc mơ và Tô Oanh sẽ biến mất không thấy tăm hơi khi tỉnh dậy.
Nhưng hơi thở ấm áp trên cơ thể Tô Oanh dần dần thả lỏng thần kinh căng thẳng bao ngày nay của hắn.
Trong chốc lát, Tô Oanh nghe được tiếng thở đều đặn của hắn, hắn cứ vậy ôm Tô Oanh vào trong lòng mà ngủ.
Tô Oanh nhéo nhéo cánh tay hắn, bàn tay của hắn to lớn, khô ráo lại còn ấm áp.
Nàng muốn rút tay hắn ra để hắn nằm xuống giường ngủ, nhưng nàng vừa cửu động thì Tiêu Tẫn đã tỉnh dậy, hắn mở to đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng hoảng hốt, bàn tay đang ôm nàng vô thức siết chặt lại.
"Oanh Oanh?"
Lúc này, hắn hoảng sợ như một đứa trẻ bị bỏ rơi, trong mắt hiện lên sự bất lực và tuyệt vọng.
Trong lòng Tô Oánh mềm nhũn, nàng cảm thấy mình nhất định đã thua vào đôi mắt này: "Tiêu Tẫn, ta ở đây, ta ở đây."
"Oanh Oanh, đây không phải là mơ..." Tiêu Tẫn nhẹ nhàng áp trán mình vào mặt nàng, cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể nàng và sự hiện diện thực sự của nàng trong vòng tay mình, trước đây hắn luôn mơ về sự trở lại của Tô Oanh. Nhưng lần nào cũng vậy, sau khi tỉnh mộng thì nàng lại biến mất.
Sau đó, hắn không có cách nào ngủ say được nữa, mỗi ngày hắn đều nhắm mắt dưỡng thần trong một khoảng thời gian ngắn.
Hắn sợ, sợ rằng mỗi lần mở mắt ra hắn vẫn không thể nhìn thấy cô như cũ.
"Thật tốt, nàng đã trở lại."
Tô Oanh rất tò mò, Tiêu Tẫn dựa vào niềm tin nào mà tin rằng nàng vẫn còn sống, dù sao khi nhìn thấy nàng, trong mắt hắn tràn đầy chắc chắn.
"Bồi ta ngủ một chút." Nàng không buồn ngủ mà muốn Tiêu Tẫn nghỉ ngơi một lát, trông hắn có vẻ quá mệt mỏi.
"Đừng đi..."
"Không đi."
Tô Oanh ôm hắn nằm xuống giường, dùng tay nhẹ nhàng che mí mắt hắn: "Ngủ một lát, chuyện gì thì cũng đợi tỉnh lại hãy nói sau."
Tiêu Tẫn ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nhưng vẫn không chịu buông tay Tô Oanh.
Tô Oánh tựa sát vào trong ngực hắn, nhịp tim như trống của hắn lúc này tựa như khiến nàng bình tĩnh lại ngay tức khắc, nàng không ngủ được, nhưng nàng cũng muốn yên lặng ở bên nhau như thế này.
Nàng ngước mắt lên, nhìn khuôn mặt hắn gần trong gang tấc, hắn thực sự đã gầy đi rất nhiều, đôi má vốn đầy đặn của hắn bây giờ thậm chí còn hơi hóp lại, khiến lông mày trông sâu hơn, dưới mí mắt còn có một màu xanh đen mờ nhạt. thêm một vẻ u ám trên khuôn mặt hắn.