Đầu tiên Tô Oanh chẩn đoán mạch của họ, sau đó hỏi thăm tình trạng thân thể hiện tại của họ.
Cho dù là đánh giá từ tình trạng mạch hay từ mô tả thân thể của họ, thì đó thực sự là biểu hiện của một người bình thường.
"Các ngươi về trước đi."
Hai người đứng dậy, nhìn nhau rồi quỳ xuống trước mặt Tô Oanh: "Ngài là Hoàng hậu nương nương sao?"
"Đúng."
"Hoàng hậu nương nương, thân thể thảo dân không có vấn đề gì, van cầu ngài để chúng ta rời đi đi."
"Bây giờ đừng gấp gáp, sau khi bổn cung xác định không có vấn đề gì, ta sẽ cho các ngươi về nhà. Trước đó, các ngươi cứ ở lại trong miếu đổ nát, ta sẽ lo việc ăn uống cho các ngươi, sẽ không để các ngươi phải chịu thiệt thòi gì, điểm này thì các ngươi có thể yên tâm."
"Không, họ sẽ không kéo chúng ta ra ngoài và giết sao?"
Tim Ngụy Trung Minh đập thình thịch, sợ hãi lạnh cả sống lưng.
Tô Oanh vẻ mặt kiên định nói: "Không đâu."
"Các ngươi hãy quay lại và nói với mọi người bên trong rằng hoàng hậu sẽ không bao giờ cho phép bất cứ điều gì tổn hại đến người dân nữa, cứ yên tâm". Tiêu Tẫn nói thêm.
"Vâng, vâng, cảm tạ nương nương rất nhiều, thảo dân tin tưởng nương nương."
Tô Oanh nhìn Ngụy Trung Minh nói: "Lúc đó dịch bệnh được phát hiện ở đâu?"
"Hồi bẩm nương nương, là ở bên ngoài thành. Trong doanh trại được an trí ở bên ngoài thành, đêm đó hàng trăm người bị bệnh, họ bị nôn mửa và tiêu chảy, sau khi sùi bọt mép, họ trở nên không tốt lắm. Lúc mới bắt đầu thì Chu cô nương cũng không thể lập tức chữa khỏi bệnh dịch được, vi thần liền nói với nàng để cho nàng to gan đi thử xem, cho dù kết quả thế nào, tất cả hậu quả vi thần sẽ gánh chịu, cùng may Chu cô nương không để cho mọi người thất vọng"
Nguỵ Trung Minh này biết cách làm quan thế nào, lời này quanh co mười tám khúc lại có thể đem công lao gán lên người mình.
"Ai là người đầu tiên được phát hiện có loại bệnh nhân này, cái này có ghi chép lại không?"
Nghe vậy, Chu Tưởng Dung vội vàng ngước mắt lên nhìn Tô Oanh một cái.
Ngụy Trung Minh cười mỉa nói: "Nếu nương nương muốn biết, vi thần sẽ phái người đi điều tra."
"Ừ, tra hỏi mọi chuyện." Nàng vẫn muốn truy tìm nguồn gốc của dịch bệnh, nếu không tìm ra nguồn gốc của dịch bệnh, rất có thể dịch bệnh sẽ lại bùng phát.
"Vâng."
Sau đó Tô Oanh chọn thêm mười người từ trong miếu đổ nát ra ngoài kiểm tra, lấy mẫu máu trên lưng họ trước khi rời đi.
Trở lại quan phủ cũng đã đến canh ba.
"Bây giờ đã muộn rồi, Chu tiểu thư cứ tạm nghỉ ngơi ở chỗ này vào tối nay đi."
Tô Oanh nhờ quản gia sắp xếp phòng cho Chu Tưởng Dung.
"Vâng, tiểu nhân sẽ đi an bài ngay"
"Nương nương, ngài có đói không? Nương nương có muốn tiểu nhân đi chuẩn bị chút đồ ăn cho ngài không?"
Tô Oanh đương nhiên đói bụng, từ khi về phủ đến một hạt cơm cũng không ăn, đã sớm đói đến mức ngực dán vào lưng.
"Đi nấu hai bát mì trứng đưa lại đây là được." Tiêu Tẫn nói với quản gia.
"Vâng, tiểu nhân đi ngay."
Sau khi quản gia lui ra, Tiêu Tẫn cũng không trắng trợn ngang nhiên theo Tô Oánh vào nhà, mà ở trong phòng chờ.
Chu Khinh nghe thấy tiếng động, liền từ trên nhà đi ra, nhìn thấy Tô Oánh đi vào nhà liền theo nàng vào trong.
Nàng ta tỉnh dậy vào ban đêm, khi tỉnh dậy, nàng ta phát hiện mình đã trở lại quan phủ thì cảm thấy khó tin nổi.
"Nương nương, nô tỳ thật vô dụng. Không chỉ không có bảo vệ nương nương cho tốt, còn năm lần bảy lượt liên luỵ nương nương, xin nương nương thứ tội."
Tô Oanh cảm thấy ít nhiều gì cũng có lỗi với Chu Khinh, ra hiệu cho nàng ta đứng dậy: "Ngươi không biết bơi, rơi xuống nước sợ hãi và bị bệnh là chuyện bình thường. Mấy ngày nay ngươi cứ dưỡng thân thể cho tốt, chờ tốt rồi nếu ngươi nguyện ý cũng có thể cùng bổn cung vào cung để hầu hạ."