Chu Khinh tới nói xin lỗi, không ngờ nàng ta có thể trở thành thành viên chính thức, chuyện này làm nàng ta chịu không nổi, hoàng hậu quá tốt với nàng ta!
"Nương nương, nô tỳ, nô tỳ nhất định sẽ trung thành với nương nương mãi mãi, tuyệt đối sẽ không phụ lòng của nương nương."
Tô Oanh cười khẽ: "Vậy ngươi tốt nhất là nói được làm được đấy, nếu không ta sẽ tức giận."
Tuy Chu Khinh chưa từng thấy Tô Oanh thực sự tức giận, nhưng xét thực lực của nàng, nàng ta cũng có thể đoán được, nếu hoàng hậu tức giận, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng!
"Vâng, nô tỳ chắc chắn sẽ không làm nương nương thất vọng."
Chu Khinh đẩy ra khỏi phòng khách, suýt chút nữa đụng phải một người, nàng ta cả kinh nên vô thức lùi lại hai bước, khi nhìn rõ đối phương, trong mắt hiện lên một tia cảnh giác: "Ngươi là người phương nào, sao lại ở ngoài phòng nương nương"
Tiêu Tẫn nghe rõ chuyện hai người vừa nói: "Ta đến từ kinh thành, nhiệm vụ của ta là bảo vệ hoàng hậu chu toàn, nơi này không cần ngươi hầu hạ nữa, lui ra đi."
Một người đàn ông trưởng thành sao có thể để hắn ở ngoài cửa canh giữ cho nương nương chứ, Chu Khinh không đi.
"Nô tỳ là người hậu hạ nương, bảo ta đi, ngươi nói không tính."
Tô Oanh vừa tỉnh lại liền phát hiện Chu Khinh đang đứng ngoài cửa, dưới mắt có hai quầng thâm.
"Nương nương tỉnh rồi, nô tỳ mang nước tới cho nương nương rửa mặt." Chu Khinh còn chưa kịp cho Tô Oanh mở miệng đã nhiệt tình chạy đi.
Trong nháy mắt, nàng ta đã bưng chậu rửa mặt vào phòng, phục vụ Tô Oanh rửa mặt.
"Đêm qua ngươi không ngủ à?"
Chu Khinh không dám nói cho Tô Oanh biết mình không yên tâm Tiêu Tẫn nên nàng ta ở ngoài cửa cả đêm: "Sau khi ngã bệnh, nô tỳ hôn mê mấy ngày nên không ngủ được. Lo lắng ban đêm nương nương có thể cần gì đó nên vẫn trông nom."
"Ta sẽ không bao giờ thức dậy vào ban đêm để yêu cầu bất cứ điều gì. Lần sau không cần phải làm vậy."
Chu Khinh liên tục nói đáp ứng.
Tô Oanh rửa mặt sạch sẽ, thay một bộ quần áo sạch sẽ: "Tiêu tiên sinh đến từ kinh thành đang ở đâu?" Tiêu Tẫn nói hắn họ Tiêu.
"Hồi bẩm nương nương, đó có phải là quan chức từ kinh thành cử đến để giải quyết thiên tai không?"
Tô Oanh gật đầu nói: "Ừ."
"Người đó đi thư phòng với Ngụy đại nhân vào ban đêm, đến giờ vẫn chưa quay lại."
Tô Oanh nghĩ Tiêu Tẫn hẳn là đi giải quyết thiên tai.
Quản gia sai người mang điểm tâm tới, hôm nay có ba món và một món canh, một đĩa sủi cảo nhân thịt nóng hổi.
Nàng cầm chiếc bánh bao lên cắn một miếng, chợt nhớ tới tay nghề của Hạ đại thúc, không biết phải đợi bao nhiêu ngày mới được ăn nữa.
Sau khi đặt đĩa bánh bao xuống, nàng vừa định lấy sủi cảo để ăn thì nha hoàn lại đến báo Chu Tưởng Dung muốn gặp mình.
Tô Oanh nuốt sủi cảo, sai nha hoàn dẫn người đi vào.
Chu Tưởng Dung vẫn mặc bộ váy như ngày hôm qua, trông có vẻ hơi nhăn nheo, nhưng vẫn không làm tổn hại đến khí chất tao nhã của nàng, nhìn từ xa, nàng xinh đẹp dịu dàng như hoa dâm bụt.
"Con gái yêu quý của ta, xin hãy gửi lời hỏi thăm tới hoàng hậu."
Tô Oanh lấy một cái bánh bao khác bỏ vào miệng ra hiệu cho nàng đứng dậy.
Chu Tưởng Dung ngước mắt nhìn Tô Oánh một cái, trong mắt mang theo vẻ tôn kính: "Hôm nay tiểu nữ tới đây để nói cho nương nương biết, tiểu nữ sở dĩ có thể chữa khỏi dịch bệnh cũng là bởi vì tiểu nữ có được một cuốn sách đã thất lạc, mà cuốn sách thất lạc này lại vừa vặn có ghi lại thông tin liên quan đến bệnh dịch này."
Tô Oanh dừng một chút, ánh mắt rơi thẳng vào trên mặt nàng ta, càng nhìn gương mặt này càng cảm thấy người này chính là người đã ngã ở ngoài thành đó: "Cuốn sách thất lạc gì vậy?"
Chu Tưởng Dung từ trong người lấy ra một cuốn sách nhỏ, đưa cho Tô Oanh.
Chu Khinh lấy cuốn sách đưa cho Tô Oanh.