Tô Oanh ra hiệu cho Chu Khinh đặt cuốn sách sang một bên, đợi nàng ăn no rồi mới đọc, đối với nàng mà nói, ăn uống là chuyện rất quan trọng, nàng không thích bị quấy rầy.
Chu Tưởng Dung chỉ ngoan ngoan đứng cạnh, không hề cảm thấy bất mãn vì bị Tô Oanh coi nhẹ.
Sau khi ăn no, Tô Oanh đặt đũa xuống, cầm cuốn sách thất lạc lên bắt đầu đọc.
Trong sách bị thất lạc có một cái kẹp sách, vị trí của kẹp sách này là trang ghi lại dịch bệnh.
Tô Oanh nhìn kỹ hơn, phát hiện triệu chứng ghi ở trên quả thực rất giống với bệnh dịch, phía dưới còn có những đơn thuốc điều trị giống hệt như Chu Tưởng Dung đưa cho nàng.
Điều này chứng tỏ những gì nàng ta nói không phải là nói dối.
Tô Oanh đóng cuốn sách lại, nói: "Bản thân ngươi là có biết y thuật hay không?"
"Hồi bẩm nương nương, tiểu nữ biết một chút y thuật, nhưng cũng không coi là lợi hại."
"Y thuật của ngươi học được từ nơi nào?"
"Hồi bẩm nương nương, cha tiểu nữ từ nhỏ đã không ưa tiểu nữ. Tiểu nữ là theo chân bảo mẫu mà lớn lên, bảo mẫu biết một số dược lý và dạy tiểu nữ. Tiểu nữ cũng rất hứng thú với y thuật. Khi lớn lên, cũng trộm lén học được một ít"
Lời giải thích này không có gì là không ổn.
"Lá gan ngươi cũng thật không nhỏ, ngươi chỉ biết chút ít mà dám đi vào vùng dịch bệnh chữa bệnh cho người ta chỉ bằng một cuốn sách."
Chu Tưởng Dung vẻ mặt kiên định nói: "Nương nương, mặc dù chưa gặp được nhiều cảnh đời, nhưng cũng biết dịch bệnh này sẽ mang đến cho dân chúng bao nhiêu tác hại. Tiểu nữ hy vọng có thể vì quốc gia mà xuất lực, vì trăm dân mà làm chuyện to gan, xin nương nương tha tội cho tiểu nữ vì lỗ mãng."
Thắng thắn, khiêm tốn lại không hèn mọn thấp kém, ngược lại không giống với những cô nương nũng nịu ở trong kinh thành.
Đây là ấn tượng trực quan nhất của Tô Oanh về Chu Tưởng Dung.
"Cho dù ngươi có nhìn thấy cách chữa bệnh trong sách thát lạc hay không thì ngươi cũng đã chữa khỏi bệnh cho người dân trong thành. Ngươi đã có công, ta cũng sẽ thưởng cho ngươi thật tốt. Nói cho ta biết, ngươi muốn cái gì?"
Chu Tưởng Dung nhẹ giọng nói: "Đa tạ nương nương, có thể giúp nương nương phân ưu chính là vinh hạnh của tiểu nữ, không dám nhận công, chỉ là không biết có thể để tiểu nữ đi theo nương nương hồi kinh hay không? Tiểu nữ đã đi được một thời gian rồi, cũng nên trở về kinh thành"
Tô Oanh không có từ chối: "Được."
"Cảm tạ nương nương."
Tô Oanh tựa hồ vô tình hỏi: "Đúng rồi, ngươi rời khỏi kinh thành khi nào?"
Chu Tưởng Dung vẻ mặt không chắc chắn, nói: "Thưa nương nương, là hai tháng trước."
Hai tháng trước, thời gian khác với lúc nàng rời kinh thành.
Tô Oánh nhớ tới nữ nhân ngã xuống đất trên người có vết thương, cho dù da có lành lại cũng không thể hoàn toàn khôi phục như cũ, nhất định sẽ có vết sẹo, nàng dự định sẽ tìm cơ hội kiểm chứng một phen.
"Nếu không có chuyện gì nữa, tiểu nữ sẽ không quấy rầy nương nương nghỉ ngơi nữa, tiểu nữ xin cáo lui."
"Lui ra đi."
"Vâng."
"Vị Chu tiểu thư này là ai?" Chu Khinh nhìn bóng dáng Chu Tưởng Dung rời đi, nghi hoặc hỏi.
"Đại tiểu thư của Bá An Hầu phủ."
"Tại sao đại tiểu thư của Hầu Phủ lại ở đây?"
"Nàng ta là người đến chữa bệnh cho người dân, chính nàng ta là người chữa khỏi dịch bệnh trong thành."
Chu Khinh rất kinh ngạc, bệnh dịch này có thể dễ dàng chữa khỏi như vậy sao?
Tô Oanh cầm cuốn sách thất lạc lên đọc lại, nàng luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không ổn, nhưng mọi chuyện đều có lý, có lẽ nàng đang suy nghĩ quá nhiều.
Chu Tưởng Dung trở về phòng khách, sau đó đóng cửa lại.
Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, đôi lông mày dịu dàng của nàng ta dần dần trầm xuống, hoàn toàn mất đi vẻ dịu dàng vừa rồi, trong lông mày hiện lên một vẻ khôn khéo.
Không ngờ hoàng hậu thực sự còn sống, không ngờ mình sẽ gặp được nàng ở đây. Thật sự quá tốt...