"Phượng thể nương nương không có việc gì, thật sự là được ông trời phù hộ, là may mắn của nước Sở ta."
Ngay sau khi người của công bộ đến, họ bắt đầu đảm nhận công việc cứu trợ thiên tai.
Tiêu Tẫn không có lập tức điều động Ngụy Trung Minh và người dưới quyền, cũng chính vào lúc này, nếu mọi người đều bị bắt thì sẽ không có người tiếp quản nhiều việc, hiện tại người tiếp quản đều ở đây, Ngụy Trung Minh và đảng phải của hắn ta không thể lưu lại.
Hắn ta sẽ theo bọn người Tô Oanh đến kinh để thẩm vấn hỏi tội.
Nguỵ Trung Minh đã chuẩn bị sẵn tâm lý từ rất sớm nhưng khi thực sự bị xiềng xích, hắn ta vẫn run lẩy bẩy.
"Cầu xin đại nhân bảo toàn cái mạng nhỏ của tiểu nhân."
Tiêu Tẫn lạnh lùng liếc hắn ta một cái: "Tại sao ngươi âm mưu hại dân trăm họ lại không biết sợ?"
Nguỵ Trung Minh và người của hắn ta bị đưa vào xe tù.
Tô Oanh cũng mang Chu Khinh lên xe ngựa.
Chu Tưởng Dung đi theo đi ra ngoài, ngồi vào xe ngựa phía sau.
Mọi việc đã chuẩn bị ổn thoả, Tiêu Tẫn lên ngựa ra lệnh khởi hành về kinh.
Để đẩy nhanh tốc độ trở về, Tô Oanh yêu cầu mọi người tăng tốc độ.
Chu Tưởng Dung ngồi ở trong xe ngựa, xương cốt trong người run lắc dữ dội vì chấn động, sắc mặt âm trầm, lông mày nhíu lại vẻ không vui.
Trên đường đi, khắp nơi vẫn có thể nhìn thấy nạn dân của thiên tai, tất cả họ đều đang chạy trốn về phía nam.
Bởi vì bọn họ di chuyển rất nhanh, dọc đường đi theo quan đạo nên đã đến Lâm Thành khi trời đã tối.
Thủ thành Lâm Thành đã sớm nghe nói Hoàng hậu đến Lạc Thành cứu trợ thiên tai, hiện tại việc cứu trợ nằm trong tay công bộ, Hoàng hậu phải trở về kinh, hồi kinh thì nhất định sẽ đi ngang qua Lâm Thành, cho nên thủ thành đã sớm đợi ở cửa thành nghênh đón.
Thấy đội ngũ của Tô Oanh chạy về phía mình, Mã thủ thành vội vàng tiến lên quỳ xuống hành lễ.
"Vi thần tham kiến hoàng hậu nương nương."
Đội ngũ dừng lại, trong xe ngựa vang lên giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Tô Oanh: "Đứng lên đi."
"Tạ ơn nương nương. Hạ quan đã chuẩn bị sẵn ngôi nhà cho người ở, xin mời nương nương."
Ngoại trừ lúc nghỉ ngơi hai khắc vào buổi trưa, thời gian còn lại kể từ khi xuất phát buổi sáng đều là dành cho việc đi đường, tuy thân thể Tô Oanh mạnh mẽ nhưng lại không chịu được va chạm lắc lư như vậy.
Mã thủ thành kêu người dọn dẹp một khoảng sân xinh đẹp và sớm chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ.
Xuống xe ngựa, Tô Oanh cảm thấy thân thể còn có chút bồng bềnh khi chân giẫm xuống đất.
"Nương nương, nơi này không bằng trong điện, nếu ngài có cần gì cứ nói với vi thần, vi thần nhất định sẽ mang đến cho nương nương."
Ánh mắt Tô Oanh quét qua khoảng sân viện trước mặt, nhìn thoáng qua, sân viện này không có đồ trang trí xa hoa gì, nhưng một ít đồ đạc lẻ tẻ thoạt nhìn nhìn rất có giá trị, những quan viện này không có bản lĩnh nào khác, chỉ có năng lực nịnh nọt người khác là giỏi.
"Không cần gì đặc biệt cả. Chỉ cần chuẩn bị bữa ăn rồi mang lên, cho ngựa ăn và trông coi xe ngựa là được."
"Vâng, vâng."
Mã thủ thành cũng biết tính tình Tô Oánh, ông ta căn bản không dám đắc tội nàng, vội vàng cho người chuẩn bị đồ ăn đưa tới cho nàng.
Một cái bàn Bát Tiên cứ thế đầy ắp, những thứ này Tô Oanh có thể ăn hết nên không nói gì.
"Chu Khinh, ngươi đi nghỉ ngơi đi, ngươi không cần ở đây hầu hạ."
Chu Khinh đáp ứng lùi lại, Tiêu Tẫn vừa rời đi liền bước vào.
"Có muốn giữ nàng bên mình khi trở về kinh không?" Tiêu Tẫn liếc nhìn hướng Chu Khinh rời đi rồi hỏi.
Tô Oanh xé một chiếc đùi gà chuẩn bị cắn một miếng, trong nháy mắt nhìn thấy hai bàn tay khớp xương rõ ràng của Tiêu Cẩn, nàng vặn một cái đùi bỏ vào trong bát của hắn: "Chàng không thích nàng ta ."
Tiêu Tẫn nhìn đùi gà trong bát, lông mày dịu lại, hiếm khi nàng nghĩ đến việc lúc ăn cơm sẽ gắp đồ ăn cho mình.