[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 948 - Chương 950: Động Tĩnh Vào Ban Đêm (2)

 Chương 950: Động Tĩnh Vào Ban Đêm (2) Chương 950: Động Tĩnh Vào Ban Đêm (2) Chương 950: Động Tĩnh Vào Ban Đêm (2)

"Người của nàng, nàng thấy thuận tiện sử dụng thì cứ giữ lại." Chỉ là trông giống như một cái bóng đèn nên nhìn thấy ghét.

"Nàng ta không phải là người của chàng sao?"

"Nàng muốn thì là người của nàng." Tiêu Tẫn không vội ăn mà gắp cá trên bàn bắt đầu gắp cho Tô Oanh.

Động tác của hắn rất cẩn thận và tỉ mỉ, như thể hắn đang làm điều gì đó rất quan trọng.

"Mở miệng ra."

Một miếng sườn được đưa lên miệng, hắn mỉm cười nhìn nàng, mở miệng ăn miếng sườn, ngược lại nàng càng chăm sóc hắn nhiều hơn.

Tô Oánh cầm chén uống một ngụm canh, canh gà nóng hổi làm bụng nàng ấm lên.

"Dù sau này có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, chàng cũng phải ăn uống đầy đủ."

Tiêu Tẫn đẩy con cá đã lọc xong cho nàng và nói: "Được."

Tuy rằng ngày đó Tiêu Tẫn bận rộn ở Lạc thành, nhưng vẫn luôn ăn uống đúng giờ theo yêu cầu của Tô Oanh, không bỏ bữa nào, bây giờ trông có vẻ mập mạp hơn một chút so với lần đầu gặp mặt, nhưng vẫn kém xa một chút so với trước đây.

Một bàn đồ ăn đã được ăn hết là do yêu cầu của Tô Oanh và sự nỗ lực của chính nàng .

Ăn xong, Tô Oanh cảm thấy thoải mái, thở phào nhẹ nhõm.

Thị nữ bưng trà bước vào phòng, đôi mắt nàng ta mở to ngạc nhiên khi nhìn vào chiếc đĩa trống rỗng.

Khi Chu Khinh trở về phòng, thì nhìn thấy Tiêu Tẫn đang ngồi cùng với Tô Oanh, nhìn thế nào cũng cảm thấy có chút kỳ lạ, Tiêu đại nhân này đúng là không có quy củ, sao giờ khuya như vậy lại còn ở đây với hoàng hậu. Hắn không sợ bị hủy hoại thanh danh của hoàng hậu sao.

"Đại nhân, trời đã muộn rồi, nương nương muốn nghỉ ngơi, đại nhân xin hãy trở về đi."

"Bổn quan vẫn còn chuyện muốn thương nghị với nương nương, nên ngươi lui ra đi."

Chu Khinh cảm thấy mình nói chuyện đã hết sức khéo léo, nhưng người này sao lại nghe không hiểu.

"Nương nương ước chừng cần phải tắm?"

Lúc trước ở Lạc Thành, Tô Oanh cảm thấy có lỗi khi tắm vì đang hạn hán, bây giờ đến Lâm Thành, nàng muốn tắm thật tốt.

"Được rồi, đi chuẩn bị ít nước đi."

Chu Khinh liếc nhìn Tiêu Tẫn, thấy hắn vẫn ngồi yên, càng không vui, sắp đến giờ hoàng hậu tắm rửa mà hắn vẫn không chịu rời đi!

Ánh mắt Chu Khinh thật sự khó có thể bỏ qua, Tiêu Tẫn chỉ có thể trầm mặt đứng lên, chờ nàng ta trở về kinh, hắn nhất định sẽ cho nàng ta đến hoán y cục trong một tháng!

Tắm xong, Tô Oánh lên giường nằm xuống, nàng quả thực có chút buồn ngủ sau một ngày gập ghềnh như vậy, sau khi nằm trên giường cũng có chút buồn ngủ.

Lúc nàng đang mơ mơ màng màng ngủ, nàng cảm giác được có một bóng người đi đến bên giường, sau khi nhìn rõ người đó qua ánh trăng mờ ảo, nàng theo bản năng nhích người vào bên trong giường.

Khoảnh khắc tiếp theo, nàng được ôm vào một vòng tay quen thuộc.

Tô Oanh nhắm mắt lại, tựa vào trong ngực hắn, lúc nàng đang định tiếp tục ngủ thì một đôi bàn tay khô ráo rơi xuống eo nàng.

Tô Oanh thấp giọng lẩm bẩm: "Buồn ngủ."

"Nàng ngủ đi." Giọng nói trầm mang theo sức quyến rũ chết người.

Tô Oanh mở mí mắt, hắn đã tháo mặt nạ ra, trước đó hắn từng bá đạo tuyên bố, khuôn mặt lúc nàng đạt đến trạng thái quên mình nhất thì sẽ thấy khuôn mặt này.

Thật là một người đàn ông ấu trĩ.

Cuối cùng nàng tức giận đến thanh tỉnh lại, nếu không đánh bại được hắn thì nàng sẽ hung hăng đán bại hắn.

Khi động tĩnh dần lắng xuống, cả hai ôm nhau ngủ, một đêm không mộng mị.

Lúc Tô Oanh tỉnh lại, Tiêu Tẫn đã rời đi, buổi sáng Chu Khinh sẽ tới, sau khi đứng dậy, nàng lấy quần áo trên bình phong mặc vào rồi ra tiếng kêu Chu Khinh vào phòng.

"Nương nương, tối qua người có nghe thấy động tĩnh gì không?"

Tô Oanh ngơ ngác, chả lẽ đêm qua có thích khách sao?

"Động tĩnh gì?"

Chu Khinh cau mày nói: "Chỉ là... hình như là tiếng giường rung chuyển, còn có chút âm thanh kêu rên, nô tỳ nghe không rõ lắm."

Tô Oanh: "..."

Bình Luận (0)
Comment