Hắn không quan tâm đến những gì Tô Oanh mang về, hắn chỉ quan tâm đến nàng .
"Đói khôn? Nàng muốn ăn ở chỗ này hay trở về rồi ăn?"
Dịch trạm đã nhận được tin từ trước và đã chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cần chuẩn bị, nếu chúng ta không quay lại thì những thứ đã chuẩn bị sẽ lãng phí.
Dù sao mục đích ra ngoài đã đạt được, cũng không cần phải tiếp tục ở chỗ này.
"Trở về thôi."
"Được."
Tô Oanh mua hai chiếc giỏ lớn hơn, bỏ hai con sói vào rồi buộc vào ngựa, vừa định lên ngựa thì bị Tiêu Tẫn kéo lại.
"Ngồi đây với ta."
Tô Oanh tưởng Tiêu Tẫn sẽ để nàng cưỡi ngựa: "Chàng đi bộ à?"
Tiêu Tẫn giật mí mắt, bảo nàng lên ngựa trước, sau đó lưu loát ngồi xuống phía sau nàng.
Chiều rộng của yên ngựa có hạn, Tiêu Tẫn gần như bị ép sát vào lưng Tô Oanh, dù hai người đã tiếp xúc thân mật không biết bao nhiêu lần, nhưng nhịp tim của nàng vẫn tăng tốc không thể giải thích được khi cảm nhận được hơi thở của hắn xâm chiếm mình.
"Nếu mệt thì cứ dựa vào ta." Tiêu Tẫn vòng tay ôm lấy nàng, nắm lấy dây cương và kẹp vào bụng ngựa, ngựa bắt đầu bước đi nhanh nhẹn.
Vì đêm nay bọn họ không thể tiến vào kinh nên bọn họ không cần phải vội vã quay về.
Từ lúc bầu trời tối sầm đến tinh vân giăng đầy, Tô Oanh dựa vào trong ngực Tiêu Tẫn, cảm nhận được nhịp tim mạnh mẽ của hắn, nhìn tinh vân tỏa sáng trên bầu trời, tận hưởng khoảnh khắc yên bình hiếm có này.
Sau khi trở về kinh thành, họ không biết có bao nhiêu chuyện đang chờ đợi bọn họ.
"Tiêu Tẫn."
"Ừ."
"Nếu như một ngày, ta không còn ở đây nữa..."
Bàn tay đang ôm nàng của Tiêu Tẫn đột nhiên siết chặt, nhịp tim tăng tốc, nỗi sợ mất mát lại ập đến khiến hắn gần như mất kiểm soát.
"Sẽ không!"
Nàng trấn an vuốt ve bàn tay căng thẳng của hắn một cách nhẹ nhàng:"Ý ta là nếu."
"Không có nếu như! Tô Oanh, ta không muốn nghĩ về những cái nếu chết tiệt này!"
"Được rồi, vậy thì không nghĩ nữa, nhưng dù có chuyện gì xảy ra cũng đừng ngược đãi bản thân. Ít nhất điểm này chàng phải đáp ứng với ta."
Tiêu Tẫn cúi đầu áp mặt vào mặt nàng, cảm nhận được hơi ấm của nàng, nhịp tim hoảng loạn của hắn dần dần bình tĩnh lại: "Được, ta hứa với nàng, nhưng nàng cũng phải hứa với ta, dù có chuyện gì xảy ra, đều phải bảo toàn cho bản thân mình, ta là trượng phu của nàng, hy vọng nàng cũng sẽ hứa với ta."
"Được rồi, ta cũng hứa với chàng."
Tiêu Tẫn ôm chặt nàng, hôn lên má nàng,"Ta sẽ nhanh chóng thu xếp chuyện nước Sở, cho ta thêm chút thời gian."
"Cái gì, chàng không muốn làm hoàng đế nữa? Đừng tuỳ hứng, xuống thuyền kẻ tặc sẽ không dễ dàng như vậy đâu." Nếu Tiêu Tẫn không phải là vua thì bất kể ai lên ngôi, Tiêu Tẫn sẽ là mối đe dọa đáng sợ nhất đối với người đó, cho dù lúc đầu cũng yên tâm, nhưng lòng người sẽ thay đổi theo thời gian nên nàng không đồng ý để Tiêu Tẫn từ chức vào lúc này.
"Đừng tuỳ hứng, ta không thể để chàng mạo hiểm."
"Đừng nóng, đừng nóng, dù chàng có làm gì đi nữa, ta cũng sẽ ở bên chàng, Tiêu Tẫn, đây là lời hứa của ta với chàng."
"Vậy thì nàng phải giữ lời hứa của mình, nếu không..."
Tô Oanh buồn cười hỏi: "Nếu không cái gì?"
"Nếu không... ta sẽ làm cho nàng khóc lóc cầu xin tha thứ vào ban đêm."
Tô Oanh cười khúc khích, lanh lẹ xoay người lại vòng tay qua cổ hắn, hôn lên môi hắn một cái: "Ai khóc còn không biết đâu!"
Màn đêm buông xuống, trạm dịch cũng chìm sâu trong bóng tối.
Trong bóng đêm, một thân ảnh cầm theo hộp cơm đi tới phía hậu viện trông coi tù nhân.
Thị vị thấy có người tới gần, đề phòng quát lớn: "Là người nào? Không được tới gần."
Chu Tưởng Dung ngẩng đầu lên nói: "Là nương nương bảo tiểu nữ nhanh tới đưa cơm cho bọn họ, còn muốn đưa bọn họ về để hỏi tội. Trước lúc đó, bọn họ không thể chết đói được."
Mấy ngày nay, Chu Tưởng Dung vẫn luôn ở trong cùng một chiếc xe ngựa với Tô Oanh. Chỉ cần nói nàng ta là người được Tô oanh tín nhiệm, người kia cũng không nghĩ nhiều, để người đi qua.