Đầu tiên, Chu Tưởng Dung đưa hộp thức ăn tới các xe chở tù nhân khác. Cuối cùng mới đưa tới trước mặt Ngụy Trung Minh.
Nàng ta đặt hai cái bánh bao và một đĩa đồ ăn vào trong xe, nói bằng giọng chỉ hai người nghe được: "Đại nhân, ngày mai sẽ vào kinh, đại nhân còn có gì không hiểu sao? Vì để đảm bảo sự việc không có gì sai sót, đại nhân còn có gì do dự chứ? Hiện giờ ngoài ta ra, ngài còn có thể tin tưởng ai?"
Ngụy Trung Minh cắn chặt khớp hàm không hé răng.
Chu Tưởng Dung cũng không thấy sốt ruột, nhẹ giọng nói: "Đại nhân đã rơi vào hoàn cảnh như vậy rồi, cần gì cố kỵ sống chết của người khác chứ?"
Ngụy Trung Minh ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Tốt nhất người phải đảm bảo ta an toàn không có chuyện gì. Nếu không thì người cũng đừng hòng sống yên ổn."
"Đại nhân yên tâm, tiểu nữ tuyệt đối không khiến ngài thất vọng."
Ngụy Trung Minh nhìn quanh, xác định quan sai không chú ý tới bên này mới nói nhỏ với Chu Tưởng Dung.
Sau khi nghe xong, Chu Tưởng Dung hài lòng xách theo hộp cơm rời đi.
Nàng ta vừa mới rời đi, Tô Oanh và Tiêu Tẫn đã trở lại.
Phục vụ của trạm dịch đã chuẩn bị đồ ăn phong phú. Lúc bọn họ trở về thì mang tới cho bọn họ ăn.
"Chu Khinh, cho người đó, cầm lấy đi." Tô Oanh lấy ra một trâm cài hoa bằng ngọc trai đưa vào tay Chu Khinh.
Chu Khinh thấy trâm cài hoa bằng ngọc trai thì cực kỳ vui vẻ. Nương nương đi ra ngoài còn mang đồ về cho mình.
"Nô tỳ đa tạ nương nương!"
Tô Oanh không để ý phất tay, uống một ngụm canh sườn heo nói: "Đêm nay đi ngủ sớm. Ngày mai cửa thành mở là vào thành luôn."
"Vâng!"
Ban đêm, dù mệt muốn chết nhưng Tô Oanh vẫn không ngủ được. Nhớ tời lúc trước rời kinh, nháy mắt đã trôi qua mấy tháng, không biết bọn nhỏ báo hay gầy, có cao hơn không?
Tiêu Tẫn đã gầy đến như thế, còn mấy người Triệu ma ma khéo cũng nghĩ nàng đã chết, khoảng thời gian này sợ là trong lòng rất đau khổ.
Dường như có thể cảm giác được suy nghĩ hỗn độn của nàng, Tiêu Tẫn ôm lấy nàng nhẹ nhàng an ủi: "Đừng suy nghĩ nhiều nữa, mai là có thể gặp rồi."
"Ừ!"
Tô Oanh từ từ nhắm hai mắt lại, dựa vào lòng Tiêu Tẫn chìm vào mộng đẹp.
Lúc này, trong kinh thành cũng nhận được tin tức Tô Oanh trở về.
Nhưng giống như trước, có nhiều người cảm thấy là giả. Trong nhận thức của bọn họ, từ chỗ quỷ quái đó ngã xuống gần như không thể sống sót.
Gần như tất cả mọi người đều nghi ngờ, người được gọi là Hoàng hậu là do thế lực tạo ra muốn lừa Hoàng thường. Nhưng kỳ lạ, trời còn chưa sáng nhưng ở cửa thành đã chật ních người.
Những người này đều là văn võ bá quan cải trang tới!
Tuy không tin nhưng bọn họ đều tò mò. Hoàng hậu này rốt cuộc là gan lớn thế nào dám công khai tiến cung như vậy. Không lẽ không sợ có người phát hiện ra sao?
Trời còn chưa sáng nhưng Tô Oanh đã bị tiếng động trong trạm dịch làm cho bừng tỉnh.
Nàng mở mắt ra, Tiêu Tẫn đã rời đi. Nàng xoa mi ngồi dậy, vận động cơ thể tạo ra tiếng khiến cho Chu Khinh đi vào trong phòng.
"Có phải bên ngoài có người tới?"
"Vâng, nô tỳ nghe nói làm thống lĩnh cấm quân tới đây."
Tô Oanh không bất ngờ khi Giang Dương tới đây.
Sau khi rửa mặt, Chu Khinh bừng đồ ăn sáng lên.
Không nhiều món lắm nhưng đầy.
Tô Oanh lấy bánh bao ăn. Bỗng nhiên nghe tiếng bước chân quen thuốc ngoài cửa, ngẩng đầu lên thấy Tiêu Tẫn đã đi tới cửa.
"Nương nương, cấm quân đã mang theo phượng giá tới."
Muốn làm trận lớn như thế sao?
Thấy trong mắt Tô Oanh khó hiểu, Tiểu Tẫn xoa cằm nàng, hắn muốn làm trận lớn như thế.
Hắn muốn để cho những người nghĩ Tô Oanh chết biết rằng, suýt chút nữa, Hoàng hậu hy sinh thân mình vì nước vẫn còn sống!
Như thế nào cũng không sao, có thể quay về kinh là được.
Sau khi ăn xong, Chu Khinh mang phượng bào lộng lẫy tới để Tô Oanh thay.
Nếu ngồi Phượng Loan thì cũng cần tư thế trang nghiêm.