Hai tay Tô Oanh dang ra, để mặc cho Chu Khinh di chuyển trên người mình. Cuối cùng đặt chiếc mũ phương nặng lên trên đầu nàng thì mới xong.
Nàng ta định lấy thỏi son tô lên cho Tô Oanh nhưng Tô Oanh ngăn lại: "Cái này bỏ đi." Nàng vẫn còn trẻ, sắc mặt hồng hào sáng bóng không cần mấy thứ này. Chỉ để Chu Khinh chạm nhẹ màu son là được.
Sau khi chuẩn bị xong, Chu Khinh buông rèm trên mũ phượng xuống, đỡ Tô Oanh đi ra bên ngoài trạm dịch.
Giang Dương đang chờ ngoài cửa nghe được tiếng động thì quỳ xuống hành đại lễ.
"Hạ quan tham kiến Hoàng hậu nương nương."
Giang Dương không nghi ngờ thân phận của Tô Oanh. Dù người khác có thể bị lừa nhưng Hoàng thượng tuyệt đối không.
"Đứng lên đi!"
Giọng điệu thờ ơ lạnh lùng, đúng là Hoàng hậu nương nương.
Giang Dương đứng dậy nhưng vẫn cẩn thận nhìn Tô Oanh. Bắt gặp ánh mắt như cười như không của Tô Oanh, Giang Dương vừa thấy ánh mắt đó đã hiểu. Nương nương đang hỏi hắn ta có phải là ngứa da không?
Chắc chắn là nương nương rồi!
"Xin mời nương nương."
Tô Oanh liếc mắt nhìn, thế trận này thật lớn. Thị vị ngày hôm qua đều bị thay hết, hoàn toàn là cấm quên, nhìn thoáng qua không thấy cuối.
Chu Khinh đỡ Tô Oanh lên phượng giá. Phượng giá rất lớn, lớn hơn xe ngựa trước đó bọn họ ngồi.
Chu Tưởng Dung đi từ trong trạm dịch ra, nhìn thấy phượng loan xanh vàng lộng lẫy, ánh mắt lộ ra vẻ mê mẩn. Nhưng nàng ta nhanh chóng thu lại cảm xúc, tự nhiên đi tới cạnh Phượng loan, muốn đi lên lại bị cấm quân ngăn lại.
"Ngươi là ai?"
Chu Tưởng Dung vô thức ngẩng đầu lên nhìn Tô Oanh: "Tiểu nữ là người hầu bên cạnh nương nương." Nàng ta muốn ngồi phượng giá.
Tai Tô Oanh nghe rõ, tuy nàng to nói nhỏ nhưng nàng vẫn nghe thấy.
"Chu tiểu thư là tiểu thư của Bá An hầu phủ, sao lại thành người hầu hạ bản cung rồi. Bản cung không cần người hầu hạ nên Chu tiểu thư ra xe ngựa phía sau ngồi đi."
Sắc mặt Chu Tưởng Dung cứng đờ, chỉ có thể vâng một tiếng rồi ra xe ngựa phía sau ngồi.
Lúc lên xe ngựa, nàng ta quay đầu lại nhìn phượng loan, trong mắt hiện vẻ kiên quyết.
Ánh nắng vàng xuyên qua mây đúng lúc Tô Oanh lên phượng giá.
Giang Dương lên ngựa, chạy lên đầu đoàn nói: "Xuất phát!"
Đội ngũ cấm quân quá lớn, khi hành quân tới thành, dân chúng đều kinh ngạc, không biết là nhân vật lớn nào lại có thể tạo thành thế trận như vậy.
"Ôi, đây là phượng loan, là phượng loan đó. Là Hoàng hậu nương nương sao?"
"Không phải Hoàng hậu nương nương đã chết rồi sao?"
"Một ngày Hoàng thượng còn chưa phát tang thì nương nương vẫn sống!"
Nếu không thì nhìn khắp cả kinh thành, có người có tư cách ngồi phượng giá thế sao?"
Cửa thành từ sớm đã chật ních người. Tiêu Tẫn không hạ lệnh đuổi đám người đi, muốn để cho bọn họ tận mắt thấy Tô Oanh còn sống.
Cấm quân nghiêm trang xếp thành bức tường lớn, ngăn người xem náo nhiệt ở ngã tư đường.
Tô Oanh ngồi trên phượng giá, từ trên cao nhìn xuống thấy ánh mắt kinh ngạc, nghi ngờ, không cam lòng. Nàng chậm rãi đứng lên trên phượng giá, ánh mắt lướt qua từng người đó, lại đẩy rèm che trước mặt ra, đợi cho sau khi đội ngũ đi tới nơi đông người thì bảo cấm quân ngừng lại.
Mặt trời lên cao, giống như hấp thụ tất cả ánh nắng chiếu vào Tô Oanh khiến cho cả người nàng bao phủ bởi ánh sáng vàng, chói mắt khiến người ta không thể nhìn thẳng.
"Bản cung đã trở lại." Giọng nói của nàng trong trẻo và uy lực. Giống như một nhát kiếm có thể chém mọi thứ thành bã, mỗi chữ dội vào ngực mọi người.
"Vì bảo vệ người dân nước Sở, bản cung dù phải dâng cả tính mạng cũng không hối tiếc. Nhưng trời cao phù hộ để cho bản cung có thể sống sót trở về. Vì thế, trong lòng mọi người nghi ngờ gì thì hãy thu hết lại suy nghĩ của mình. Bản cung có thể lấp được chỗ hổng của đạp thì cũng lấp được những ý định không tốt!"
Lời của Tô Oanh đầy khí thế, cảnh cáo những người đang nghi ngờ mình.
"Hoàng hậu nương nương thiên tuế, nương nương thiên tuế."