[Chạy Nạn Làm Giàu] Ta Dựa Vào Trăm Tỷ Vật Tư Kiều Dưỡng Chiến Thần Tàn Vương (Dịch Full)

Chương 955 - Chương 957: Bản Cung Đã Trở Lại

 Chương 957: Bản Cung Đã Trở Lại Chương 957: Bản Cung Đã Trở Lại Chương 957: Bản Cung Đã Trở Lại

Giống như bị khí thế của Tô Oanh làm cho hoảng sợ nên mọi người đều tự quỳ xuống hành lễ với Tô Oanh.

Có nhiều quan viên mặc trang phục bình thường thì thầm: "Dáng vẻ hiên ngang kiêu ngạo kia đúng là hoàng hậu rồi!"

"Chẳng lẽ đúng là thần tiên phù hộ nên mới không chết..."

Lúc Tô Oanh rơi xuống đập đó có hàng trăm ánh mắt nhìn thấy nên việc này không thể giả được.

Không ai có thể giải thích được sao Tô Oanh có thể sống sót, hiện tại bọn họ cần là chấp nhận sự thật!

Đoàn người tiếp tục đi về phía trước. Cảnh tượng Tô Oanh trở về đã in sâu vào trong lòng mọi người.

Tiêu Tẫn cưỡi ngựa đi bên cạnh Tô Oanh, hắn nhìn Tô Oanh được bao phủ bởi ánh nắng vàng, cảm thấy đây đều là những gì nàng nên được hưởng. Nàng nên được hàng nghìn người tôn kính, nên được người đời ca ngợi.

Tô Oanh trở lại ngồi trên ghế, nhận được một người hâm mộ.

"Nương nương, ngài là nữ tử đẹp và oai hùng nhất nô tỳ từng gặp."

Tô Oanh lấy trái cây cắn một miếng.

Hình ảnh đoan trang quý phái lúc này không còn nữa, thay vào đó là dáng vẻ làm chủ kiêu ngạo và lười biếng.

Trong phòng trà ở lầu hai, một thân ảnh nhìn thấy phượng giá lắc đầu nói: "Sát thần đã trở lại, thật sự là... Tai họa ngàn năm!"

Có cấm quân dọn đường, từ của thành đến hoàng cung đều thông thoáng.

Người trong cung sau khi nhận được tin tức cũng đứng chờ ngoài cửa cung.

Triệu ma ma dẫn theo hai đứa nhỏ đứng ở ngoài cửa cung, mấy viên gạch dưới chân hận không thành cái lỗ.

Nhị Bảo nắm tay Đại Bảo, cổ muốn hóa dài.

Cô bé biết nương chắc chắn sẽ trở về. Nhìn xem, cô bé không có nói sai!

"Đến rồi, đến rồi, đoàn người của nương nương đến rồi!"

Bạch Sương hạnh phúc hét lớn, tất cả mọi người kích động chạy lên trước, hận mình không thể nhanh hơn.

Sau khi tới gần hoàng cung, Tô Oanh từ từ ngồi thẳng người lại. Nàng lấy kính viễn vọng, nhìn trong đám đông thấy Đại Bảo, Nhị Bảo và mấy người Triệu ma ma.

Thấy vẻ mặt bọn họ lo lắng lại xúc động, lòng Tô Oanh cũng xao động theo.

Đoàn người dùng lại ở ngoài cửa cung, mấy người Triệu ma ma quỳ xuống hành lễ với Tô Oanh.

Tô Oanh không chờ được nhảy từ trên phượng giá xuống, chạy về phía mấy người Triệu ma ma.

"Tễ nhi, Linh nhi, còn không nhanh chạy vào lòng nương."

Ánh mắt Đại Bảo và Nhị Bảo mong chờ nhìn Tô Oanh, nghe thấy tiếng của Tô Oanh thì không kiềm chế được, giãy ra khỏi tay của Triệu ma ma chạy về phía Tô Oanh, giống như viên đạn nhỏ lao vào lòng Tô Oanh.

"Nương!"

"Nương, nương! Cuối cùng người cũng trở lại!"

Tô Oanh ôm hai người vào lòng, bế hai người lên, ngửi được hương sữa trên người bọn nhóc, những lo lắng đều bình ổn lại. Những nhớ nhung bấy lâu nay kìm nén trào dâng.

"Nương rất nhớ các con." Mũi Tô Oanh chua xót, cổ họng nghẹn lại, ôm chặt hai đứa nhỏ không muốn buông tay.

"Linh nhi và ca ca cũng nhớ nương, may mắn là nương đã trở lại."

"Tễ nhi biết chắc chắn nương sẽ trở về."

Hai đứa nhóc ở trên người Tô Oanh không muốn xuống dưới.

Tô Oanh an ủi bọn nhỏ rồi liếc nhìn mấy người Triệu ma ma.

Bọn họ đều gầy, người nào cũng gầy khiến mắt Tô Oanh nóng lên.

"Triệu ma ma..."

Vừa nãy Triệu ma ma vẫn còn kìm nén cảm xúc nhưng hiện giờ bắt gắp tầm mắt của Tô Oanh thì không nhịn được rơi nước mắt.

"Nương nương... Nương nương của lão nô."

Ngoài cửa cung đều là tiếng khóc nghẹn ngào, không ai biết mấy tháng qua, trong lòng các nàng bị dày vò ra sao. Cũng không cai có thể tưởng tượng được tình cảm sâu sắc của bọn họ đối với Tô Oanh.

Lý trí nói cho bọn họ biết, Tô Oanh thật sự đã xảy ra chuyện nhưng trái tin lại khiến bọn họ không muốn tin chuyện này là thật.

"Nương nương tiến cung trước đã, tiến cung trước đã." Triệu ma ma đỡ tay Tô Oanh không muốn buông.

Tô Oanh liếc nhìn Chu Khanh: "Còn thất thần cái gì, nhanh cùng đi thôi."

Bình Luận (0)
Comment