Không biết vì sao, kể từ khi đến đây, lần nào trước kỳ kinh nguyệt nàng cũng có nổi lên cơn thèm, cực kỳ muốn ăn một thứ gì đó, kiểu thèm mà ngay cả khi ngủ nàng cũng mơ tới đồ ăn.
Ví dụ lần này là thèm ăn đồ lạnh, người nào khuyên nhủ cũng vô dụng.
"Vậy lần sau ăn gì cay cay đi."
Nhưng ăn cay thì lại than đau dạ dày, Tiêu Tẫn cảm thấy vẫn nên bảo Hạ đại thúc nấu cho Tô Oanh những món ăn thanh đạm một chút, mặc dù cơ thể gân cốt nàng cứng cáp nhưng dạ dày lại không chịu được kích thích.
Đêm qua Tô Oanh ngủ không yên giấc, hôm sau mãi đến khi mặt trời lên cao mới thức dậy.
Sáng sớm Bạch Sương đã nhận lời căn dặn của Tiêu Tẫn, đi nấu một bát rượu nóng đánh trứng ngọt ở ngự thiện phòng mang tới.
"Nương nương, người uống chút canh ngọt cho ấm bụng trước đã, đẩy hết khí lạnh trong người ra ngoài."
Đêm qua Tiêu Tẫn đã liên tục truyền nhiệt vào ngang lưng nàng, sáng dậy đã thoải mái hơn nhiều.
"Sáng sớm uống thứ này có phải hơi ngấy không?"
"Hoàng thượng đặc biệt dặn phía Ngự thiện phòng cho ít đường, chỉ hơi ngọt thôi."
Tô Oanh uống thử một ngụm canh, đúng là không quá ngọt, nàng uống hai, ba ngụm cạn bát canh rồi ợ một cái, đẩy hết khí lạnh trong dạ dày ra ngoài, cảm giác căng bụng cũng biến mất theo đó.
"Làm nữ nhân thật là rắc rối."
Dù mạnh mẽ đến đâu, giống như nàng, mỗi kỳ kinh nguyệt vẫn phải chú ý nhiều thứ.
"Lúc nào kinh nguyệt đến cũng có chút khó chịu, hai ngày này nương nương cứ nghỉ ngơi trong cung, đừng đi đâu hết."
Tô Oanh gật đầu, nàng cũng nhân cơ hội nghỉ ngơi một chút.
Trong Ngự phòng thư, Tiêu Tẫn vừa mới bàn bạc chuyện quốc sự với vài đại thần, thấy gần đến giờ ngọ rồi, đang chuẩn bị quay về Phượng Loan cung thì nghe Trương Thư Minh nói: "Hoàng thượng, Chu đại nhân cầu kiến."
Kể từ khi Tô Oanh mất tích, Chu Lâm vẫn liên tục dẫn người tìm kiếm tin tức về Tô Oanh, mãi cho đến khi Tiêu Tẫn xác định được hành tung của Tô Oanh, mới triệu Chu Lâm trở về kinh thành, có điều, chỉ vừa về kinh Chu Lâm đã ngã bệnh, mấy hôm trước vừa khỏi, hôm nay mới lại lên triều trở lại.
"Cho vào đi."
Chu Lâm bước vào nội điện, khom mình hành lễ.
Tiêu Tẫn hỏi: "Chu ái khanh có việc gì?"
Chu Lâm ngẩng đầu lên, nói: "Hoàng thượng, vi thần muốn yêu cầu gặp Hoàng hậu, muốn hỏi hoàng hậu một vài chuyện liên quan đến đập Thương Giang."
Tiêu Tẫn cau mày: "Ngươi muốn hỏi gì?"
"Hạ quan chỉ muốn hỏi, trước đây nương nương đã dùng thứ gì để chặn đập nước."
Lý do Tô Oanh bị ngã xuống đập chính là vì lúc đó nàng đi chặn vết nứt trên đập, hiện giờ mùa lũ thường kỳ ở Thương Giang đã qua, Tiêu Tẫn cũng đã phái người tới tu bổ lại đập cũ, nhưng trước đó Tô Oanh đã dùng thứ gì để vá đập không sụp đổ, thì đến giờ bọn họ vẫn không biết.
Vấn đề này quả thực cần phải hỏi Tô Oanh cặn kẽ.
"Việc này trẫm sẽ đi hỏi."
Chu Lâm lại ngẩng lên liếc Tiêu Tẫn một cái, nhịn một hồi lâu mới mở miệng: "Hoàng thượng, nương nương thực sự không sao chứ?"
"Không sao."
Thật ra Chu Lâm rất muốn gặp Tô Oanh, mặc dù ý nghĩ này là trái với quy củ, nhưng hắn ta thật sự rất cần, rất cần gặp Tô Oanh chân thực.
"Hoàng thượng, không biết có thể cho phép vi thần gặp nương nương một lần không? Để vi thần hỏi trực tiếp."
Tiêu Tẫn cau mày không vui, đêm qua Tô Oanh còn không khỏe kia mà, hắn không muốn vì thỏa mãn cho Chu Lâm mà làm phiền nàng.
"Không được."
"Hoàng thượng... Vi thần thực sự, nếu không được tận mắt thấy nương nương, trái tim vi thần mãi không yên tâm đâu Hoàng thượng..." Chu Lâm nói mà vành mắt đã đỏ hoe, quỳ xuống trước mặt Tiêu Tẫn, đưa tay muốn níu ống quần hắn nhưng lại bị Tiêu Tẫn đá ngã xuống đất.
"Chu Lâm, trẫm thấy da mặt ngươi quá dày, cần dùng hình côn giúp ngươi thả lỏng."
"Hoàng thượng, cho dù người có muốn dùng roi đánh vi thần, vi thần cũng không có một câu oán trách, chỉ xin có thể được gặp Hoàng hậu một lần mà thôi..."