Giang Ninh Vương hài lòng nhận lấy ngân phiếu, cất đi xong xuôi, cười nói: "Chờ đấy, một ngàn lượng này ra ngoài, phụ vương sẽ kiếm về cho con mười ngàn lượng!" Chưa dứt lời, ông ta đã hí ha hí hửng rời đi.
Nụ cười trên mặt Tiêu Thế Hàng dần tắt, nhìn tho bóng lưng Giang Ninh Vương, ánh mắt từ từ sâu lại, rõ ràng là người có thể đứng ở trên cao, nhưng lại cứ bị người khác dẫm đạp dưới chân!
Giang Ninh Vương phi đã đổ bệnh mà qua đời mất từ sớm, Giang Ninh Vương cũng không tái hôn, nhưng điều này không có nghĩa là ông ta yêu thương Vương phi sâu đậm vô cùng, mà là bởi hậu viện của ông ta không nhét lọt được thêm tiểu thiếp nữa.
Hiện giờ người quản lý việc nội trợ ở Giang Ninh Vương phủ là đại phu nhân Dương thị.
Hay tin Tiêu Thế Hàng trở về, Dương thị lập tức dẫn theo các nha hoàn ra đón.
"Đại công tử về rồi."
Dương thị xuất thân từ gia đình quý tộc chính gốc, từng lời nói cử chỉ đều mang theo phong thái phép tắc rất riêng của khuê tú, nhưng với Tiêu Thế Hàng thì những điều này chỉ là cứng nhắc không chịu thay đổi, khiến hắn ta chẳng hề có chút hứng thú nào.
Trên mặt hắn ta không hề có ý cười, tiếp lấy tách trà trong tay bà ấy, uống một ngụm.
Dương thị rõ ràng cảm nhận được tâm trạng của hắn ta không ổn, bèn thận trọng mở miệng hỏi: "Có phải đại công tử gặp chuyện khó khăn gì không?"
"Từ ngày hôm nay trở đi, bảo họ mang tất cả giấy tờ liên quan đến việc làm ăn đến phủ, thân thể bản công tử không được khỏe, tạm thời sẽ không ra ngoài."
Sau đó Tiêu Thế Hàng thật sự không ra khỏi cửa nữa, chỉ thỉnh thoảng gặp mặt những người liên quan đến việc làm ăn, nhưng cũng chỉ thế thôi, không hơn.
Những ám vệ được phái ra ngoài theo dõi người Giang Ninh Vương phủ cũng không phát hiện bất cứ điều bất thường nào.
Ban đêm nằm trên giường, Tô Oanh nhắm hờ mắt chuẩn bị chìm vào giấc mộng, trong trạng thái lơ mơ, Tiêu Tẫn đã ôm lấy nàng từ phía sau.
Tô Oanh vô thức nhích lại gần lồng ngực hắn, trời ban đêm có chút se lạnh, dựa vào hắn ngủ cũng ấm hơn.
Bàn tay ấm áp của Tiêu Tẫn vuốt ve cái bụng phẳng lì của nàng, Tô Oanh cầm lấy tay hắn che lấy ngang lưng nàng, đêm nay trùng hợp là kinh nguyệt của nàng vừa đến, trên người hơi khó chịu.
"Thúc chàng, không phải định làm phản đó chứ?"
Lòng bàn tay Tiêu Tẫn che ở ngang lưng nàng, sức nặng từ bàn tay hắn từ từ truyền nhiệt vào cơ thể nàng.
"Nếu ông ta đổi tính rồi, thì cũng không loại trừ khả năng đó."
Trong trí nhớ Tiêu Tẫn, từ khi hắn nhận thức được mọi chuyện, Giang Ninh Vương đã là kẻ quần là áo lượt.
Tiên hoàng cũng vậy mà tổ hoàng đế cũng thế, ai cũng từng cho ông ta rất nhiều cơ hội để thể hiện tài năng trước triều đình, nhưng lần nào ông ta cũng làm hỏng việc vì đời sống phóng túng của bản thân, để huynh đệ và phụ thân của ông ta dọn dẹp đống hỗn độn do ông ta gây ra.
Sau khi lên ngôi, nếu tiên đế không sợ bị nói là chèn ép huynh đệ, ắt đã không muốn bố trí nhân vật nguy hiểm như Giang Ninh Vương ở trong triều đường, sau đó, Giang Ninh Vương lại phạm sai lầm tiếp theo, tiên đế mới cương quyết đuổi ông ta cuốn gói ra ngoài mà chơi đùa.
Từ đó đến nay, nếu muốn nói về những chỗ ăn chơi hưởng lạc ở kinh thành, chắc chắn không ai am hiểu hơn Giang Ninh Vương.
"Ông ta không suy nghĩ như vậy, nhưng nhi tử của ông ta thì chưa chắc."
"Ừm."
Tiêu Tẫn hôn nhẹ lên khóe môi hơi tái nhợt của nàng một cái: "Vẫn khó chịu à?"
Tô Oanh khe khẽ nhíu mày: "Lần này có hơi đau."
"Lần sau đừng ham đồ lạnh nữa."
Hai ngày trước, nàng đột nhiên rất thèm ăn đồ lạnh, Hạ đại thúc để nàng cầu được ước thấy, đã làm kem cho nàng suốt hai ngày liên tục, nàng ăn rất thoải mái, nhưng sau khi ăn xong lại không đẩy hết khí lạnh ở trong bụng ra ngoài, khiến khí lạnh chảy xuống dưới, dằn vặt nàng trong những ngày kinh nguyệt.