"Tô Ngọc Luân, ông nhìn xem ông thất bại đến mức nào, ngay cả Tô Ngọc Nhan cũng coi thường ông."
Sắc mặt Tô Ngọc Luân càng khó coi hơn, nhìn Tô Oanh chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo âm u: "Tại sao, không phải ngươi cũng muốn ta chết sao? Tại sao vẫn cứu ta?"
"Ông phải chết, nhưng mà Hoàng thượng nhân từ, định sẽ giữ lại cho ông một mạng."
Tô Ngọc Luân chẳng cảm thấy Tiêu Tẫn nhân từ một chút nào! Hắn ta còn giữ lại một mạng cho mình, chắc chắn là vì mình còn có tác dụng.
"Tô Thừa tướng không tò mò, ai là kẻ muốn lấy mạng của mình sao?"
Tô Ngọc Luân nhíu mày, nhìn toàn cục tình thế triều đình hiện giờ, người được lợi nhiều nhất nếu ông ta chết chính là dòng họ phủ Tĩnh Quốc công, nhưng đây là điều bất kì ai cũng có thể nghĩ ra, liệu Tĩnh Quốc công phủ có ngu đến mức không biết chuyện này không?
Đến lúc đó Tĩnh Quốc công một nhà thao túng tất cả, không lo lắng Hoàng thượng sẽ kiêng dè sao?
Phủ Tĩnh Quốc công có thể tồn tại nhiều năm ở Sở quốc mà không sụp đổ, là bởi họ biết tránh voi chẳng xấu mặt nào, không bao giờ làm con chim đầu đàn bay trên đỉnh núi.
"Tô Thừa tướng suy nghĩ kỹ đi, còn nữ nhi yêu quý của ông, bổn cung cũng không muốn bẩn tay, để lại đó cho ông tự xử lý."
Tô Oanh xoay người ra khỏi chính đường, dẫn theo Chu Khinh và rút cấm quân ở phủ Thừa tướng rời đi.
Sau khi xe ngựa chuyển bánh, Chu Khinh vẫn còn nghi ngờ thắc mắc: "Nương nương, Hoàng thượng định dễ dàng tha cho Tô Thừa tướng như vậy sao?" Sự cố đập Thương Giang dù sao cũng là một lỗi lầm rất lớn.
Tô Oanh mở ngăn kéo nhỏ trên xe, lấy ra một gói điểm tâm, bên trong là bánh hạt dẻ Đại Bảo đã đưa cho Bạch Sương trước khi đi học, nói là bao giờ nàng thèm thì ăn.
Bánh hạt dẻ thơm mềm, toả ra mùi hạt dẻ rất đậm đà, vừa ngọt mà không ngán, Đại Bảo đúng là hiểu khẩu vị nàng thật.
"Tha sao? Một ngày Hoàng thượng không trách tội, việc này hệt như lưỡi đao treo trên cổ Tô Ngọc Luân, không biết lúc nào lưỡi đao đó sẽ rơi xuống, không phải quyền quyết định vẫn nằm trong tay Hoàng thượng sao?"
Người phạm sai lầm lớn, đâu dễ dàng được tha thứ như vậy.
"Nương nương nói đúng, chỉ là không ngờ việc này lại liên luỵ đến Giang Ninh Vương phủ."
Tiêu Thế Hàng đưa công thức nấu ăn cho Tô Ngọc Nhan để hại Tô Ngọc Luân, nhưng hắn ta hành sự cực kỳ cẩn trọng, không để lại bất cứ bằng chứng nào, bọn họ cũng rất khó bắt người tra hỏi tội, dù hắn ta có tặng một vài món đồ lặt vặt cho Tô Ngọc Nhan, nhưng giải thích xuất xứ của những thứ đó là quá dễ dàng.
Bây giờ Tô Oanh cũng không muốn động đến hắn ta, hắn ta mới là sợi dây câu dài thả ra, nàng muốn biết đằng sau Tiêu Thế Hàng, rốt cuộc là con cá lớn nào. ...
Sau khi rời phủ Thừa tướng, sắc mặt Tiêu Thế Hàng cũng trở nên nặng nề, trái tim vọt lên tận cổ họng vẫn không thể quay lại lồng ngực.
Hắn ta không thể ngờ được Tô Oanh lại tìm ra manh mối dẫn đến mình nhanh như vậy, cũng may mà hắn ta không để lại bất cứ sơ hở nào.
Về đến Vương phủ, Tiêu Thế Hàng gặp ngay Giang Ninh Vương đang chuẩn bị xuất phủ.
Thấy Tiêu Thế Hàng đi ngang qua mà không lên tiếng, gương mặt béo núc ních của Giang Ninh Vương run lên, gọi hắn ta lại: "Hàng Nhi."
Tiêu Thế Hàng giật mình, đứng khựng lại quay đầu nhìn về phía Giang Ninh Vương: "Phụ vương? Phụ vương đi đâu vậy?"
Giang Ninh Vương cau mày: "Con đang nghĩ gì thế, gặp vi phụ mà cũng không lên tiếng?"
Tiêu Thế Hàng lấy lại tinh thần, nói: "Con vừa nghĩ đến một chút chuyện làm ăn, trong một giây lát không để ý thấy phụ vương."
Giang Ninh Vương hừ một tiếng: "Suốt ngày chỉ biết làm ăn làm ăn, việc trong phủ thì không thèm để ý, thôi được, tình hình kinh tế của phụ vương có chút túng thiếu, mau lấy một ngàn lượng qua đây, nếu không đủ thì sẽ bảo con sau."
Tiêu Thế Hàng nhìn bộ dạng cà lơ phất phơ của Giang Ninh Vương, ghét bỏ thở dài một hơi, lấy vài tờ ngân phiếu trong người đưa ra: "Phụ vương cầm cẩn thận."