"Ta nói, ta nói cho ngươi biết, ta chỉ cầu ngươi cho ta một mối hôn sự tốt sau đó rời khỏi kinh thành." Nàng ta không thể ở lại kinh thành được nữa rồi, nếu không đi, thứ chờ đợi nàng ta chỉ có một con đường chết!
Tô Oanh không đồng ý ngay: "Nói đi."
"Là, là đồ ăn tương khắc, ta không hề hạ độc phụ thân mà chỉ cho ông ấy ăn đồ ăn Tiêu Thế Hàng chuẩn bị sẵn. Lúc đầu những món đó không có vấn đề gì khác thường, chẳng qua dùng lâu thì cơ thể sẽ có vấn đề thôi."
Tô Oanh khẽ nhíu mày, ngộ độc thức ăn thời gian dài, bảo sao nàng không tra ra được, quả thực vô cùng âm độc.
"Hắn ta hứa hẹn với ngươi cái gì mà khiến ngươi làm ra chuyện ngu ngốc như vậy?" Nhìn dáng vẻ Tô Ngọc Nhan không phải kiểu mất não vì tình yêu, chắc chắn phải có nguyên do trong đấy.
"Hắn nói rằng, chuyện đê mới ở Thương Giang xảy ra chuyện lớn như vậy, Hoàng thượng rất tức giận, phụ thân lại là người chịu trách nhiệm cho việc này, sớm muộn gì cũng sẽ bị truy trách nhiệm, lúc đó, không chừng cả nhà sẽ bị chém đầu. Nhưng nếu phụ thân bệnh nặng hoặc mắc bệnh qua đời, Hoàng thượng bận tâm đến danh tiếng, có lẽ sẽ buông tha cho những người khác ở Tô gia."
Tô Ngọc Nhan không muốn chết, lại nghe Tiêu Thế Hàng nói đủ thứ lời cam đoan bùi tai như thế, sau một hồi mâu thuẫn nội tâm sâu sắc, nàng ta quyết định giết chết chính cha ruột của mình.
Tô Oanh có thể hiểu được điều này rất rõ ràng, bởi vì bản chất con người có thể làm tất cả mọi thứ.
Nhưng dù sao Tô Ngọc Nhan cũng lớn lên dưới sự che chở chiều chuộng của Tô Ngọc Luân, vì mạng sống của bản thân mà có thể ra tay với cha ruột một cách dứt khoát không do dự như vậy, không biết phải nói Tô Ngọc Nhan tàn nhẫn độc địa hay Tô Ngọc Luân thất bại trong vai trò làm phụ thân nữa.
"Hắn bảo ngươi cho Tô Ngọc Luân ăn những thứ gì vậy, viết ra hết đi."
Chu Khinh mang giấy và bút mực tới.
Tô Ngọc Nhan nhấc bút viết ra thực đơn Tiêu Thế Hàng đã nói cho mình.
Viết xong, Tô Oanh cầm lên xem qua: "Hả?" Các món ăn trong thực đơn này nếu ăn tách riêng ra thì không có vấn đề gì, chẳng hạn như canh vịt bạch quả, ăn riêng thì hoàn toàn không sao, nhưng khi kết hợp với món cá hấp, hai thứ trộn lại sẽ sinh ra độc tố.
Do lượng đồ ăn vào không quá nhiều, lúc mới bắt đầu ăn thì vẫn không có ai phát hiện ra bất cứ điều gì bất thường, nhưng độc tố dần dần tích tụ, cộng với thể chất Tô Ngọc Luân đã không còn khoẻ mạnh như xưa, sức đề kháng kém hơn nên rất dễ mắc bệnh.
Quản gia nói, lúc đầu Tô Ngọc Luân không hôn mê bất tỉnh ngay như bây giờ mà chỉ hơi mơ màng chút, cho đến vài ngày trước thì mới mê man bất tỉnh hoàn toàn.
Tô lão phu nhân thật sự không hy vọng Tô Ngọc Luân có chuyện gì, khi bà ta cảm giác được Tô Ngọc Luân gần như sắp không qua khỏi, bèn sai người vào cung truyền lời cho Tô Oanh, nhờ nàng về xem tình hình của Tô Ngọc Luân.
"Hắn hứa là sau khi Tô Ngọc Luân chết rồi, mọi thứ vừa đâu vào đấy thì sẽ mang kiệu tới cưới ngươi à?"
Tô Ngọc Nhan mím môi, trên mặt đầy vẻ khó xử lúng túng: "Đúng."
"Ngu xuẩn, giam lại trước đã."
Tô Ngọc Nhan cả giận nói: "Ta khai hết rồi, ngươi đã hứa sẽ tha cho ta một mạng mà!"
Tô Oanh nhướn mày: "Ta có hứa đâu?"
"Ngươi... Tô Oanh, ngươi đừng có đắc ý, lũ nam nhân đó không có ai tốt đẹp, ngươi cho rằng hiện giờ Hoàng thượng sủng ái ngươi, ngươi có thể ngang ngược như vậy, sớm muộn gì cũng có lúc ngươi phải trả giá!"
Cấm quân trực tiếp tiến lên chặn miệng Tô Ngọc Nhan lại rồi kéo nàng ta xuống.
Phía sau bức bình phong ở chính đường, Tô Ngọc Luân ngồi trên xe lăn được cấm quân đẩy tới, nghe thấy những lời kia thì sắc mặt đã trở nên khó coi vô cùng.
Ông ta không thể nào ngờ được, mình ra nông nỗi này lại do chính Tô Ngọc Nhan hãm hại!