Khi không nói chuyện, khóe môi hắn ta cũng hơi nhếch lên, ánh mắt lúc nào cũng toát lên vẻ thâm tình. Bảo sao Tô Ngọc Nhan lại bị dáng vẻ này của hắn ta đánh lừa.
"Nương nương, quả thực lúc trước thảo dân từng có dịp gặp mặt Tô Nhị tiểu thư, cũng từng có tình cảm mến mộ đối với Nhị tiểu thư. Nhưng bây giờ thảo dân là thương nhân, chỉ sợ không xứng với thân phận tôn quý của Nhị tiểu thư nên tuyệt đối không dám có suy nghĩ không nên có nào."
Tô Oanh ngước mắt hỏi: "Vậy tại sao ngươi không nói thật với cấm quân?"
"Nương nương thứ tội, thảo dân không nói là vì sợ làm hỏng thanh danh của Nhị tiểu thư."
"Đừng sợ, bản cung đã từng nói, chỉ cần ngươi đồng ý thì bản cung sẽ ban hôn cho ngươi và Nhị muội ngay bây giờ."
Tiêu Thế Hàng siết chặt hai nắm đấm trong tay áo, sao hắn ta có thể cưới Tô Ngọc Nhan được!
"Nương nương, chuyện hôn nhân đại sự thảo dân phải bàn bạc với phụ vương rồi mới dám quyết định!"
"Được rồi, người đâu, đi mời Giang Ninh vương đến cho bản cung."
!!!
Lúc trước Tiêu Thế Hàng đã từng nghe thanh danh ngang ngược bá đạo của Tô Oanh nhưng không ngờ nàng lại quá đáng như vậy. Phàm là người bình thường đều có thể nghe ra ý từ chối trong câu nói của hắn ta, rõ ràng Tô Oanh cố ý!
"Nương nương thứ tội, thảo dân thật sự không thể lấy Tô Nhị tiểu thư, lúc trước thảo dân đã thầm thề độc với bản thân, trước khi có thành tựu tuyệt không lấy vợ sinh con!"
Tô Oanh lười biếng dựa vào lưng ghế: "Vậy tại sao lại trêu chọc muội muội bản cung? Thành tựu? Ngươi muốn thành tựu gì, dưới một người hay là trên vạn người?"
Tiêu Thế Hàng thầm giật mình, hai đầu gối mềm nhũn quỳ phịch xuống đất: "Nương nương minh xét, thảo dân chỉ muốn làm chút việc thiết thực cho dân chứng, có thể được người người kính ngưỡng như nương nương."
Tô Oanh khẽ hừ một tiếng, tiếng cười mỉa mai sắp tràn ra khỏi cổ họng: "Hiếm có một thanh niên trẻ tuổi có triển vọng như ngước, nếu đã không muốn cưới thì thôi, bản cung không làm khó ngươi nữa. Lui ra đi."
Tiêu Thế Hàng vội vàng ngẩng đầu lên nhìn Tô Oanh, dường như không ngờ nàng lại thả hắn ta đi dễ dàng như vậy.
"Vâng ạ, thảo dân xin cáo lui."
Sau khi Tiêu Thế Hàng rời đi, Chu Khinh kéo Tô Ngọc Nhan từ sau bình phong ra ngoài.
Vẻ mặt Tô Ngọc Nhan mất hết khí sắc như bị người rút hết hồn phách.
"Ngươi nghe được những lời lúc nãy rồi chứ? Ta đã nói rõ ràng hết rồi."
Tô Ngọc Nhan ngồi phịch xuống đất, hai mắt đỏ hồng nhìn Tô Oanh trừng trừng: "Ngươi đạt được mục đích rồi, thấy ta bị người trêu đùa ngươi rất vui phải không?"
Tô Oanh cười lạnh: "Ngươi còn chưa đủ trình để đặt đặt trong lòng, ta chỉ không ngờ ngươi lại ngu xuẩn như vậy, thế mà lại tin tưởng một nam nhân mà đi mưu hại phụ thân mình? Thế nào? Chẳng lẽ ngươi cảm thấy hắn ta có thể cho ngươi vinh hoa phú quý còn nhiều hơn Tô Ngọc Luân?"
Sắc mặt Tô Ngọc Nhan trắng như tờ giấy.
"Nói đi, hắn ta dụ dỗ ngươi thế nào mà khiến người hại Tô Ngọc Luân thành dáng vẻ bây giờ?"
Tô Ngọc Nhan mím chặt môi, nàng ta không nói ra ngay mà ra điều kiện: "Muốn ta nói cũng được nhưng ta có một yêu cầu."
Tô Oanh ngước mắt lên, giễu cợt: "Tô Ngọc Nhan, mưu hại trọng thần triều đình là tội gì, trong lòng ngươi không tự biết sao?"
Tô Ngọc Nhan cắn răng nói: "Dù gì cũng phải chết, vậy thì cứ để ta ôm bí mật này xuống âm tào địa phủ đi!"
Tô Oanh nhìn vẻ mặt bất chấp tất cả của nàng ta, chậm rãi ngồi thẳng lên, nói: "Nhưng mà, ngươi không biết trên đời này có một loại đau đớn gọi là sống không bằng chết sao?Ta nể tình ngươi cùng họ Tô nên mới gọi Tiêu Thế Hàng đến diễn một màn này. Tô Ngọc Nhan, ngươi nên thỏa mãn đi."
Sắc mặt Tô Ngọc Nhan lại càng trắng hơn, nàng ta đã từng chứng kiến Tô Oanh làm liều rồi, nàng chắc chắn có thể làm được!"