Tiêu Tẫn khẽ nhíu mày, suy nghĩ một hồi rồi nói: "Có lẽ là nhờ bám váy nữ nhân."
Tô Oanh gật đầu âm thầm đồng tình: "Cũng có lý."
"Đã khá hơn chút nào chưa?"
"Sáng nay thức dậy là đã không sao rồi."
Tiêu Tẫn nắm lấy tay nàng, cảm nhận hơi lạnh trên lòng bàn tay, rồi đặt tay nàng vào lòng bàn tay thật lớn của mình.
"Có chuyện cần hỏi xem nàng có muốn ra mặt không."
"Chuyện gì?"
"Là chuyện Bá An Hầu Chu Tưởng Dung, nàng ấy đã chữa khỏi bệnh dịch lan ra từ một phạm vi nhỏ ở Lạc Thành, quả thật nàng ấy cũng có công lao, nếu nàng muốn ra mặt ban thưởng thì ta sẽ không đứng ra nữa, còn nếu nàng không muốn thì ta sẽ sai người mang quà tặng."
Tô Oanh đã quên mất chuyện này, nhớ đến Chu Tưởng Dung, lần trước khi trở lại kinh thành, nàng từng tìm cách nhìn đằng sau lưng của Chu Tưởng Dung, không thấy dấu vết rõ ràng nào trên lưng nàng ấy, cho nên bây giờ nàng cũng không chắc, rốt cuộc Chu Tưởng Dung có phải là nữ tử mình gặp trên quan đạo hồi đó hay không.
Nhưng nàng vẫn còn vài phần tò mò về người này.
"Ngày mai ta sẽ cho nàng ấy tiến cung hỏi thăm một chút."
"Được."
Tiêu Tẫn cầm tay Tô Oanh cùng bước ra khỏi Ngự thư phòng, chuẩn bị quay về Phượng Loan cung ăn trưa với hai đứa nhỏ.
Hai người vừa đi ra cửa thì vừa lúc gặp Giang Dương đang đi tới từ hướng ngược lại.
Giang Dương cũng rất ngạc nhiên khi nhìn thấy bọn họ: "Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu nương nương."
Hai người dừng bước: "Đứng lên đi."
Giang Dương đứng dậy, nhìn thấy Tô Oanh thì chủ động hỏi: "Nương nương, không biết bây giờ sức khỏe của phu nhân vi thần có ổn không?"
Lâm Thù Du đã hoàn toàn vui đến quên cả trời đất rồi, Tô Oanh cho nàng ấy dùng thuốc vài ngày, tình trạng nàng ấy gần như đã ổn định, giờ có thể xuất cung được rồi, nhưng nàng ấy không muốn đi, có nói thế nào nàng ấy cũng không chịu rời đi, lúc Bạch Sương không phải làm nhiệm vụ, còn kéo nàng ấy nói chuyện, khiến Bạch Sương thấy vô cùng bức bối bực dọc. Bình thường khi không làm nhiệm vụ, Bạch Sương chỉ muốn nằm một chỗ đọc thoại bản, giờ lại phải dành tất cả thời gian nghỉ để bầu bạn với Lâm Thù Du.
"Khỏe hơn nhiều rồi, nếu ngươi nhớ nàng ấy thì bổn cung sẽ cho người đưa nàng ấy về cho ngươi."
Đáy mắt Giang Dương lộ vẻ vui mừng, nhưng lại có chút lo lắng: "Còn hài tử cũng đã ổn rồi chứ?"
"Cũng coi là thế, lúc về cứ uống thuốc đều đặn là sẽ không còn vấn đề gì lớn đâu."
Nghe Tô Oanh nói vậy, Giang Dương mới hoàn toàn yên tâm.
"Vi thần đa tạ nương nương."
Giang Dương nói chuyện với Tô Oanh xong, mới nhìn sang hướng Tiêu Tẫn: "Vi thần có chuyện muốn tâu lên Hoàng thượng."
Tô Oanh nghe vậy thì buông tay Tiêu Tẫn ra: "Ta trở về trước đây, nếu không lũ nhỏ sẽ chờ lâu."
Tiêu Tẫn gật đầu: "Ừ, không cần đợi ta, cứ ăn trước đi."
"Được."
Tiêu Tẫn cùng Giang Dương quay lại Ngự thư phòng.
Còn Tô Oanh thì tự mình trở về Phượng Loan cung.
Khi về đến Phượng Loan cung, hai đứa trẻ đã chờ sẵn nàng ở trong điện.
"A nương, người đi đâu vậy?" Nhị Bảo chầm chậm chạy ra kéo tay Tô Oanh hỏi.
"A nương đi gặp cha các con, đói bụng chưa? Đói thì bảo các nàng ấy mang cơm trưa lên đi."
Đại Bảo liếc nhìn ra phía sau Tô Oanh: "Cha chưa trở về ạ?"
"Ừ, có thể muộn một chút, các con ăn trưa trước đi, ăn no rồi thì ngủ một giấc, nếu không thì đến chiều lại không có tinh thần học bài đâu."
"Con biết rồi."
"Hôm nay nương nương khó chịu, lát nữa ăn xong cứ lên giường nghỉ ngơi cùng Đại Hoàng tử và Tiểu Công chúa đi nhé, đừng chạy lung tung." Triệu ma ma mang khăn ướt đến cho hai đứa nhóc lau tay sạch sẽ.
Tô Oanh nhíu mày: "Chẳng phải ta đã cho Triệu ma ma nghỉ sinh đến khi khoẻ rồi sao, sao lại ra đây làm việc vậy?"
Triệu ma ma mỉm cười ôn hoà: "Lão nô không được gặp Đại Hoàng tử và Tiểu Công chúa một ngày là trong lòng đã thấy không thoải mái rồi, cơ thể cũng không có gì khó chịu uống thuốc đều đặn đúng hạn theo đơn thuốc nương nương kê cho là sẽ không sao đâu."