"Vậy cũng đừng làm việc nặng nhọc, không được cầm nhấc đồ nặng."
"Vâng, nhất định lão nô sẽ ghi nhớ, chỉ làm những công việc nhẹ nhàng, mệt thì nghỉ ngay, lão nô còn muốn sống thêm nhiều năm nữa, để nhìn đại Hoàng tử, tiểu Công chúa lớn khôn trưởng thành."
"Ma ma không chỉ có thể nhìn thấy bọn nhỏ lớn khôn mà chứng kiến chúng cưới vợ sinh con cũng đâu phải việc khó gì."
Triệu ma ma cười đến khuôn mặt cũng hằn sâu những nếp nhăn: "Nương nương nói phải."
"Sau khi ăn xong, lão nô sẽ cho các tú nương ở tú cung sang đo kích cỡ cho Hoàng hậu và Đại Hoàng tử với Tiểu Công chúa, một, hai tháng tới là sẽ vào đông, thời tiết ở kinh thành trở lạnh sớm hơn một chút, phải chuẩn bị sẵn y phục mùa đông từ trước."
"Được."
Tô Oanh và hai đứa trẻ đã ăn xong mà vẫn chưa thấy Tiêu Tẫn trở về.
Ba mẹ con bọn họ đang ngồi nói chuyện phiếm tiêu cơm, đúng lúc này tú nương ở tú cung đã tới.
Triệu ma ma nhìn số đo tú nương vừa đo cho Tô Oanh, lại nói: "Xem ra nương nương có vẻ đã cao hơn năm ngoái một chút đó."
Tô Oanh vươn tay lên trên đỉnh đầu mình thử ước chừng nhưng không thấy có điều gì khác biệt, cũng chẳng biết mình có cao lên không, dù sao trước mặt Tiêu Tẫn, nàng vẫn trông giống hệt một người lùn tí hon.
"Linh Nhi với Tễ Nhi cũng đã cao lên khá nhiều rồi."
Nhất là Tễ Nhi, đứng sống lưng thẳng tắp đã có vài phần khí thế đế vương rồi.
"Năm nay bông của Lạc thành bên kia hút hàng, cũng có thể dùng để làm mấy bộ xiêm y và mấy chăn giường mùa đông cho các chủ tử."
Triệu ma ma sửa vạt áo lại cho Tô Oanh thuận miệng nói.
"Bông Lạc thành?"
"Đúng vậy, nương nương không biết, bông Lạc thành tỉ mỉ chọn lựa ra một phần nhỏ kia chính là cống phẩm, trực tiếp đưa vào trong cung, năm rồi đưa nhiều một ít phẩm chất không tốt như vậy, nhưng năm nay bởi vì Lạc thành nạn hạn hán, sản lượng bông chợt giảm xuống, trừ bỏ cống phẩm, còn lại chỉ có thể dùng bông nơi khác thay thế."
Lạc thành thừa bông, khi Tô Oanh ở Lạc thành là nghe người ta từng nhắc đến, chỉ là cũng không nghĩ nhiều.
"Năm nay sản lượng bông Lạc thành có bao nhiêu?"
Triệu ma ma lắc đầu: "Việc này lão nô không biết được, chỉ biết rất ít, cũng bởi vậy giá cả bông năm nay đều tăng vài lần, nếu năm nay là mùa đông lạnh, sợ lại đông chết không ít người, haiz."
Bạch Sương nghe cảm xúc của Triệu ma ma không đúng, nhanh nói tiếp: "Triệu ma ma yên tâm đi, triều đình sẽ nghĩ cách sắp xếp cho những bá tánh cơ khổ đó."
Lúc này Triệu ma ma mới phục hồi tinh thần lại, không nên nói những lời ủ rũ đó ở trước mặt Tô Oanh: "Bạch Sương nói đúng, nương nương chính là quá gầy, rõ ràng ăn cũng không ít, sao lại không béo nổi chứ..."
Triệu ma ma và Bạch Sương nói y phục mùa đông đa dạng và màu sắc, lại không nhắc lại chuyện bông nữa.
Sau khi các thợ thêu đo kích cỡ xong thì rời đi, Tô Oanh lại dẫn theo hai bảo bảo đến nội điện đi nghỉ một lát.
Tô Oanh không có thói quen ngủ trưa, nhưng hôm nay nàng xác thật có hơi mệt, nằm ở trên giường với hai đứa nhỏ chỉ một lát đã ngủ rồi.
Một giấc ngủ dậy, mặt trời bên ngoài đều sắp xuống núi, hai bảo bảo cũng đã sớm đi học.
Tô Oanh duỗi người, cảm giác mình hoàn toàn sống lại.
Nàng hoạt động tay chân để cho Chu Khinh tiến vào.
Sau khi rửa mặt chải đầu, Tô Oanh tới phòng của Lâm Thù Du, mới vừa đi vào đã thấy nàng ấy ngồi ở trên giường vừa cắn hạt dưa, vừa lôi kéo Bạch Sương mơ màng sắp ngủ không biết đang nói cái gì.
Nghe thấy động tĩnh, Lâm Thù Du ngẩng đầu thấy, thấy là Tô Oanh vào phòng đã ném hạt dưa trong tay đi muốn đứng dậy.
"Được rồi, đừng lộn xộn, thành thật ngồi đi."
Bạch Sương bừng tỉnh đứng dậy hành lễ: "Nương nương tỉnh rồi."
Tô Oanh gật đầu đi đến trước mặt Lâm Thù Du bắt mạch cho nàng ấy.