Nhưng hắn thật sự xem nhẹ địa vị của Tô Oanh ở trong lòng nàng ấy, cho dù là hoài hài tử nàng ấy cũng vẫn không có nửa phần vui sướng, Giang Dương căn bản là không cần hoài nghi, hắn ở trong lòng nàng là tuyệt đối không quan trọng bằng Tô Oanh!
Thấy Lâm Thù Du còn đang tức giận, Giang Dương nhẹ giọng dỗ dành nói: "Ta là thấy nàng quá nhớ nương nương, sợ nàng xảy ra chuyện gì, mới hy vọng dùng hài tử tới chú ý lực chú ý của nàng."
Lâm Thù Du thật sự cũng không phải rất tức hắn, chỉ là nghĩ đến ở đoạn thời gian Tô Oanh sinh tử không rõ kia trong lòng thật sự quá khó tiếp nhận.
"Chàng không hiểu, nếu không phải có nương nương, ta đã sớm chết, nương nương không chỉ đã cứu ta, còn để ta tự tay báo thù, càng để cho ăn mặc áo cưới đỏ tươi gả chồng, Giang Dương, ta có thể có hôm nay, đều là ân đức của nương nương, ta cảm thấy cho dù là đi tìm chết vì nương nương, ân tình này ta cũng không trả được."
Nàng là thứ nữ không được sủng ái trong phủ, trước nay không có người đối tốt với nàng ấy như vậy, nương nương luôn là một bộ dáng rất hung dữ, nhưng lại ở lúc có nguy hiểm vĩnh viễn đứng ở phía trước bọn họ.
"Đúng vậy, nói đến cũng kỳ quái, nhớ lại lúc trước, nương nương thật sự như là thay đổi thành người khác."
Tô Oanh thật sự không biết, địa vị của mình ở trong cảm nhận của Lâm Thù Du quan trọng như thế nào.
Sau khi tiễn Lâm Thù Du đi, Tô Oanh lại đến Ngự Hoa Viên, vừa mới nói với cấm quân phụ trách trông coi Ngự Hoa Viên, đã có một con phi ưng đột nhiên rơi xuống trên lồng sắt, bởi vì phi ưng quá lớn, thoạt nhìn quá hung tàn bọn họ cũng không dám coi thường hành động.
Khi Tô Oanh đến Ngự Hoa Viên đã thấy phi ưng cao nửa người kia mắt thần sắc bén nhìn chằm chằm hai sói con ở trong ổ.
Sói con cũng không yếu, tuy nửa thân mình đều rúc ở trong ổ, nhưng lông sói trên người dựng thẳng lên, toàn thân đều ở vào một trạng thái đề phòng cao, tùy thời chuẩn bị nghênh đón công kích của diều hâu.
"Xuống."
Tô Oanh lạnh lùng một tiếng phi ưng mở hai cánh ra rơi xuống, bồn hoa trên mặt đất đều bị gió mạnh đổ xuống đất.
Phi ưng vững vàng rơi xuống ở trước mặt Tô Oanh, Tô Oanh xốc cánh nó lên lấy tin tức xuống.
Là Mạc Đồ truyền đến, nói là chuyện Hồng Ma bên trong Tấn quốc hắn ta đã xử lý đến không sai biệt lắm, hiện tại muốn tới Sở quốc tìm nàng, thuận tiện dung hợp thế lực Hồng Ma Sở quốc.
Lúc trước thế lực Hồng Ma bên Sở quốc gia nhập tranh đấu triều đình, có một số người đã nổi lên dị tâm, hắn ta muốn lại đây quét sạch những người này.
Mạc Đồ càng hiểu biết với công việc của Hồng Ma hơn nàng, hắn lại đây cũng có thể khiến mình nắm giữ tình huống toàn phương của Hồng Ma.
Sau khi Tô Oanh trả lời, trực tiếp để cho phi ưng rời đi.
Trở lại Phượng Loan Cung, Tô Oanh nói với cung nữ: "Truyền ý chỉ của bổn cung xuống, ngày mai bổn cung muốn triệu kiến đại tiểu thư phủ Bá An Hầu."
"Vâng, nô tỳ đi truyền lời."...
Bên trong phủ Bá An Hầu.
Chu Tưởng Dung đi theo nha hoàn vào trong phòng đã thấy An thị mặc váy dài cân vạt, đầu đội kim trâm vẻ mặt kiêu căng ngồi ở ghế gỗ mun, ở bên người bà ta chính là Chu Nghê Thường mặc váy bách hoa buộc ngực hưng thịnh nhất đương thời.
Chu Nghê Thường thấy Chu Tưởng Dung vào nhà, khinh thường liếc nhìn.
Chu Tưởng Dung đi vào phòng hành lễ với An thị: "Không biết phu nhân gọi ta lại đây là vì chuyện gì?"
Ánh mắt An thị sắc bén quét một vòng ở trên người Chu Tưởng Dung, dù thế nào bà ta cũng đều không rõ, rõ ràng bà ta đã phái người đi giết chết nàng ta, sao nàng ta còn có thể bình yên đứng ở trước mặt bà ta, còn như thay đổi thành người khác, nếu không phải gương mặt của nàng ta giống trước như đúc, bà ta đều muốn nghi ngờ đây này phải thay đổi thành người khác hay không.