Mấy ngày nay bà ta đã phái người đi hỏi thăm rõ ràng, cũng biết chuyện Chu Tưởng Dung lén đến Lâm thành và Lạc thành, tuy không muốn tin tưởng, nhưng hình như nàng đúng là lộ mặt ở trước mặt Hoàng Hậu nương nương, bằng không sao nương nương sẽ hạ chỉ để nàng ta ngày mai tiến cung?
An thị kéo ra một gương mặt tươi cười: "Mẫu thân nghe nói ngày mai ngươi muốn vào cung, nên lựa chọn cho ngươi mấy bộ váy áo, ngươi nhìn xem thích bộ nào ngày mai mặc vào rồi đi."
An thị vẫy tay một cái, hai nha hoàn ôm váy áo đi đến.
Chu Tưởng Dung lại cũng không nhìn một cái: "Cảm ơn ý tốt của phu nhân, ta vẫn có xiêm y để mặc."
"Những xiêm y đó của ngươi đều là năm trước, đây là lưu hành nhất thời năm nay, ta thấy bộ Đào Hồng đặc biệt thích hợp với ngươi, mau đi thay thử xem."
Chu Tưởng Dung vẫn đứng không động.
Nàng diễn xuất như vậy trực tiếp xóa sạch kiên nhẫn của An thị, tươi cười trên mặt An thị cũng dần hạ xuống.
Chu Nghê Thường hừ lạnh nói: "Chu Tưởng Dung, ngươi không cần không biết tốt xấu, mẫu thân cũng là lo lắng cho bộ mặt của ngươi mới chuẩn bị y phục mới cho ngươi, ngươi còn không cảm kích."
Chu Tưởng Dung không để bụng cười: "Không có váy áo ta có thể đi nói với phụ thân, để phụ thân mua cho ta, cũng không nhọc phu nhân, nếu phu nhân không có việc gì, ta đi trước."
"Ngươi đứng lại đó cho ta!"
An thị hoàn toàn bị chọc giận vì Chu Tưởng Dung không để bà ta ở trong mắt: "Chu Tưởng Dung, nếu ta nói với người trong cung, ta đột nhiên bệnh nặng muốn ngươi ở lại trong phủ hầu bệnh, ngươi nói, Hoàng Hậu nương nương còn sẽ kiên trì để ngươi tiến cung sao?"
Sắc mặt Chu Tưởng Dung khẽ biến, chợt tức giận nói: "Rốt cuộc ngươi muốn như thế nào?"
An thị thấy Chu Tưởng Dung sợ hãi, trên mặt lộ ra một nụ cười đắc ý: "Khi ngươi ở Lạc thành, muội muội ngươi vẫn luôn lo lắng cho tình huống của ngươi, ở lúc ngươi chữa bệnh cho người bệnh, nàng cũng thư từ đưa chủ ý cho ngươi, nếu bàn về công lao, cũng nên tính lên muội muội ngươi một phần mới đúng, ngươi nói, ta nói đúng không?"
Chu Tưởng Dung tức giận đến cắn chặt quai hàm: "Nàng ta căn bản đều không có làm cái gì, dựa vào cái gì ta phải chia công lao?"
An thị cười lạnh nói: "Chỉ bằng ngươi là nữ nhi Chu gia, ngươi được vinh quang thì ban ơn cho muội muội ngươi có làm sao? Nếu ngươi không muốn, ngươi cũng đừng muốn tiến cung!"
"Nếu ngươi không phải là nữ nhi Chu gia, Hoàng Hậu có thể nhìn ngươi nhiều sao, Chu Tưởng Dung ngươi tốt nhất nhận rõ thân phận của ngươi, đừng cho mặt lại không cần!" Chu Nghê Thường khinh thường mở miệng.
Cả người Chu Tưởng Dung run rẩy, nhưng vì tiến cung nàng ấy chỉ có thể cắn răng nhịn xuống: "Được, ngày mai ta dẫn nàng ta tiến cung."
Mẫu nữ An thị thấy nàng đồng ý, trên mặt đều lộ ra nụ cười vừa lòng: "Lúc này mới đúng, váy áo kia chọn một bộ đi, đừng quá keo kiệt làm mất mặt phủ Bá An Hầu chúng ta."
Chu Tưởng Dung cầm váy áo ra chính sảnh với Hân Duyệt.
"Phu nhân thật sự là rất quá đáng, kia rõ ràng chính là công lao của đại tiểu thư dựa vào cái gì để nhị tiểu thư đi theo chiếm tiện nghi! Đại tiểu thư, ngày mai người nhất định phải nói rõ với Hoàng Hậu nương nương, nương nương hiểu lý lẽ khẳng định sẽ nhìn ra được."
Chu Tưởng Dung thong thả ung dung đến ghế ngồi xuống, trên mặt hoàn toàn không tức giận.
"Ta còn sợ nàng ta không muốn đi đấy."
Chu Tưởng Dung biến hóa cảm xúc trước sau quá rõ ràng, nàng ất cũng ngây ngốc: "Đại tiểu thư là muốn nhị tiểu thư đi theo?"
Chu Tưởng Dung cười lạnh một tiếng nói: "Nàng ta không đi, sao thế nhân có thể biết được ta nhận hết oan ức ở phủ Bá An Hầu?"
Nhân tính đều thích đồng tình với kẻ yếu, nàng chính là muốn những thượng vị giả tự cho là đúng đó đồng tình với nàng, do đó đạt được mục đích của nàng.