Nhưng bọn họ vừa tới đã gặp vấn đề khó.
Chỉ thấy bên ngoài thành Bích Lạc lớn như vậy lại tụ tập rất nhiều tiểu thương, ban đầu đám thổ phỉ còn không biết chuyện gì đã xảy ra, mấy tiểu thương này có thành không đi vào ở đây tụ tập làm cái gì?
Về sau mới biết được là thành Bích Lạc giới nghiêm rồi, tất cả mọi người chỉ có thể ở đây chờ lệnh giới nghiêm nội thành được gỡ bỏ mới có thể đi vào.
Trong lòng bọn họ lộp bộp, sợ Vũ Văn Tuyển cố ý đóng cửa thành để bắt Vũ Văn Loan Phi, nếu quả thật bị hắn bắt được, vậy bọn họ tới nơi này không còn ý nghĩa gì nữa.
Mấy ngày nay, bọn thổ phỉ thật đúng là chịu sự dày vò, trong lòng vẫn luôn cầu thần bái phật hi vọng Vũ Văn Tuyển đừng tìm thấy người, mãi mới chờ được đến lúc bỏ giới nghiêm, vô cùng lo lắng trà trộn đi vào.
Thân phận của bọn họ là thương đội, thành Bích Lạc có quy định là thương đội nhất định phải ở quán rượu Đông Thăng, thế là mấy người theo quy củ vào ở rồi lại sốt ruột ra ngoài.
Nhưng vừa đi ra ngoài mọi người lại bối rối.
Nói ra thì thành Bích Lạc là toà thành trì lớn đầu tiên mà bọn họ đường đường chính chính đi vào.
Nhìn thấy nơi này to lớn vô cùng, tráng lệ, người ra vào tấp nập, bọn họ trợn tròn mắt.
Nhiều người như vậy, bây giờ phải tìm thế nào.
Thảo nào Vũ Văn Tuyển phải đóng cửa thành để tìm người, đổi lại là bọn họ cũng phải đóng cửa thành tìm tới 180 ngày.
Hơn nữa chỉ tìm người có áp lực còn chưa tính, hiện tại còn nghe nói Ngũ vương gia từ Hàn Thành đến, đã chiếm được sào huyệt của Đại hoàng tử.
Lần này thì hay rồi, Tây Địa bị chiếm, binh mã của Đại hoàng tử rút lui đến huyện Anh.
Từ góc độ địa lý mà nói, huyện Cố và huyện Anh là một đầu dây, nói cách khác Đại đương gia nhà mình chỉ bị buộc đến huyện Anh, đương nhiên đây chỉ là nghĩ theo chiều hướng tốt, nhìn theo hướng không may, có lẽ Đại đương gia đã chết trên chiến trường cũng chưa biết chừng.
Nhưng giả thiết này bọn họ không dám suy nghĩ nhiều, nếu như lão đại chết rồi, vậy bọn họ phải làm sao bây giờ?
Cho nên mọi người chỉ có thể cố gắng hết sức tìm người.
Chỉ có tìm được người trước mới có thể nói chuyện tương lai.
Chẳng qua bọn thổ phỉ đi không bao xa đã bị thủ vệ ngăn lại.
Thành Bích Lạc, thương nhân chỉ có thể ẩn hiện ở chợ, mà chợ tập trung ở thành Bắc, nơi ở của cư dân thì ở thành Nam, hai bên Nam Bắc tách ra từ phủ thành chủ.
Dân chúng có thể ra vào chợ dựa vào hộ tịch giấy tờ, tiểu thương thì không thể dựa vào giấy tờ để đến khu dân cư, một khi trái với lệnh cấm sẽ bị thủ vệ bắt giữ.
Cho nên bọn thổ phỉ nhìn thấy khu dân cư gần trong gang tấc lại không có cách nào tới gần, bọn họ chỉ có thể về quán trọ trước, chuẩn bị đợi buổi tối rồi hành động.
Chạng vạng tối lúc những người này ăn cơm lại bất ngờ phát hiện một tờ giấy, bên trên viết: Vũ Văn Loan Phi ở cuối ngõ Thất của Hạ Tả Phường.
Nhìn thấy tờ giấy này, bọn thổ phỉ nhất thời dựng thẳng lông tơ.
Đang êm đẹp ai lại đưa tờ giấy tới?
Hơn nữa người này làm sao lại biết bọn họ tới làm gì!
Bọn thổ phỉ hoảng hồn, nhìn xung quanh mình tất cả đều là cảnh giác.
Bọn họ cho là hành trình của mình là tuyệt mật, không ai biết được, nhưng bây giờ nhìn lại, nhất cử nhất động của mình hoàn toàn rơi vào trong mắt của người có tâm.
Vậy phải làm sao bây giờ.
Bọn họ sao còn dám ngông cuồng hành động?
"Làm sao bây giờ?"
"Hay là chúng ta rút lui đi?" Có người cẩn thận thăm dò.
Tiểu Đội Trưởng cầm đầu thâm trầm nhìn thoáng qua tiểu đệ: "Bây giờ thế cục loạn lạc này, chúng ta có thể đi đâu? Cho dù quay đầu cũng không có khả năng về huyện Cố."
Tiếng nói của hắn rơi xuống, mọi người cũng im lặng.
Đúng vậy, trước khi bọn họ đi ra ngoài huyện Cố còn thuộc về Vũ Văn Tụng, nhưng bây giờ huyện Cố đã thành vật trong túi của Ngũ vương gia rồi.
Bây giờ bọn họ và Đại đương gia đã mất liên lạc, thực sự giống như lục bình không rễ, nên đi nơi nào.
"Vì kế hoạch hôm nay chỉ có tìm được Vũ Văn Loan Phi trước, đến lúc đó mặc kệ là hiến hắn cho Vũ Văn Tụng hay là Ngũ vương gia đều có thể đàm phán."
Đây là quả cân duy nhất của bọn họ, nhất định phải bắt lấy.