Điều khiến cho Bạch Quân Quân bất ngờ nhất là Vũ Văn Kỳ không chỉ cứu mỗi ba sư huynh đệ đại thúc què chân kia, mà nơi này còn có rất nhiều gương mặt quen thuộc, đều là các đại ca bọn họ gặp được ở nhà ngang.
Bây giờ nàng mới hiểu ra, rốt cuộc Vũ Văn Kỳ lợi hại tới mức nào.
Có thể đưa hết tất cả những người này ra khỏi địa bàn của Vũ Văn Tuyển, còn dựng lên nơi này cho bọn họ lánh nạn, hẳn là Vũ Văn Kỳ đã tốn không ít công sức.
“Thôi, ta như vậy đã là gì đâu.” Vũ Văn Kỳ ngượng ngùng cười.
“Được rồi, các ngươi đừng có tâng bốc nhau nữa, mau kể lại xem các ngươi đã gặp lại nhau thế nào đi, còn nữa, trong khoảng thời gian qua các ngươi đã sống thế nào vậy, mau kể lại cho chúng ta nghe.”
Lúc này đại thúc què chân đã sốt ruột lắm rồi, chỉ muốn biết bọn họ đã hội ngộ ra sao, cùng với khoảng thời gian mà mình đã không xuất hiện trong cuộc đời bọn họ.
Nói đến chuyện này, Vũ Văn Kỳ cũng tò mò nhìn về phía Bạch Quân Quân và Lý Văn Li: “Ta cũng muốn biết, ta có quá nhiều câu hỏi. “
Bọn họ liên hệ với nhau ở thành Bích Lạc, thậm chí còn thoát thân cùng với nhau, vốn nên hiểu rõ ngọn ngành mới phải, nhưng tất cả những chuyện này đều xảy ra thật chóng vánh, Vũ Văn Kỳ cũng chưa kịp hỏi bao nhiêu.
Nhưng bây giờ thì có thời gian để nghe kể chuyện rồi.
Bạch Quân Quân bình tĩnh nhìn về phía Lý Văn Li, ra hiệu bảo hắn kể.
Lý Văn Li nghe lời nàng, bắt đầu nghĩ ra những gì cần kể trong đầu, một lúc lâu sau mới nói:
“Sau khi rời khỏi huyện Đại, chúng ta đã đi một mạch đến hoàng đô, dù sao lúc ấy cũng đã đồng ý sẽ đi lấy đồ cho đại thúc què chân.”
Ba sư huynh đệ được nhắc tới khá ngượng ngùng mà gật đầu. Đúng là bọn họ đã nhờ vả Lý Văn Li và Bạch Quân Quân, rằng nếu tiện đường thì hãy tìm về bí thư truyền thừa trong sư môn giúp bọn họ. Có điều bây giờ ngẫm lại, vô duyên vô cớ bắt hai người trẻ tuổi này đi xông pha mạo hiểm, thật đúng là không ổn.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li chẳng thấy có vấn đề gì, tiếp tục ôn lại chuyện xưa với mọi người. Những lần mạo hiểm, bọn họ đều không lắm lời, chỉ kể lại qua loa về chuyện bọn họ gặp được trong khoảng thời gian gần đây.
“Chúng ta bôn ba tới huyện Anh, sau đó gặp được bạn cũ của Quân Quân, vì thế chúng ta đã ở lại bầu bạn với bọn họ ở hoàng đô.”
“Đúng vậy, giới thiệu một chút, đây là bằng hữu của chúng ta, Tiểu Phi và thê tử Đình Đình của hắn.” Bạch Quân Quân cũng nhân cơ hội giới thiệu vợ chồng Vũ Văn Loan Phi.
Tuy rằng Vũ Văn Loan Phi đã quyết định giả chết quy ẩn nơi núi rừng, nhưng chuyện này không nên để quá nhiều người biết thì hơn. Không chỉ có thế, hắn và Vũ Văn Kỳ cũng coi như hai thế lực hoàn toàn khác nhau, đừng nảy sinh tị hiềm thì tốt hơn.
Bạch Quân Quân đã tinh tế giấu thân phận giúp hai người bọn họ.
Văn Nhân Phinh Đình và Vũ Văn Loan Phi làm nền từ nãy đến giờ không ngờ bọn họ lại đột nhiên chỉ mặt điểm tên mình, hai người vội vàng ngồi nghiêm chỉnh, chào hỏi mọi người.
Vũ Văn Kỳ vốn đã rất tò mò về hai người này, bởi vì khi trước hắn đề nghị dẫn Bạch Quân Quân và Lý Văn Li tới chỗ của mình làm khách, nhưng hai người đã cự tuyệt, nói rằng cần phải đưa theo bằng hữu.
Sau đó Lý Văn Li và Bạch Quân Quân thật sự đưa theo hai người này chạy trốn cùng.
Người đáng để bọn họ lặn lội đường xa tới đây viện trợ, Vũ Văn Kỳ không hiếu kỳ mới là lạ.
Nhưng khi nãy tình cảnh nước sôi lửa bỏng, bọn họ không kịp hỏi, lúc này Bạch Quân Quân chủ động giới thiệu thân phận hai người họ, Vũ Văn Kỳ vẫn thấy ấm ách.
Ý nghĩ của mọi người cũng chẳng khác Vũ Văn Kỳ là bao, cho nên khi Bạch Quân Quân giới thiệu, mọi người đều bất giác đánh mắt nhìn về phía hai người này.
Lúc này Vũ Văn Loan Phi và đại thúc què chân không khác nhau là mấy, râu ria xồm xoàm, người ngợm nhếch nhác. Chắc chắn sẽ không có ai liên tưởng chàng thanh niên lôi thôi này với nhị hoàng tử phong lưu phóng khoáng, lãng mạn, tuấn tú ở huyện Anh cả.
Sau khi Bạch Quân Quân giới thiệu xong, mọi người cũng không nghĩ gì nhiều, mà đều nhìn bọn họ với ánh mắt hiền hòa.