Nhưng nhất thời, bọn họ không nghĩ ra được thiếu niên này là ai.
Đang lúc buồn rầu, Vũ Văn Loan Phi lại cảm nhận được tiểu thê tử đang nắm chặt cánh tay mình, có vẻ nàng đang rất bất an trước hoàn cảnh lạ lẫm như thế này. Vũ Văn Loan Phi lẳng lặng vỗ cánh tay nàng ta hòng trấn an.
Cứ như vậy, ba mươi mấy người bọn họ được hơn năm trăm người hộ tống đi xuyên qua rừng cây, chẳng bao lâu sau đã đặt chân tới một vùng bình nguyên rộng lớn.
Nơi này có rất nhiều nhà ngang, trông thấy lầu ống trúc quen thuộc kia, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đều cười.
“Sao đến tận đây rồi mà vẫn thích ở nhà ngang vậy chứ.”
Vũ Văn Kỳ cũng cười theo: “Đại thúc què chân nói dạng nhà ở như vậy là tiện dụng nhất, hơn nữa chỉ cần dán lên nhà ngang mấy cành cây khô, cho dù kẻ khác xâm nhập, cũng sẽ không bị nhận ra ngay lập tức.
Lý Văn Li gật đầu tán thưởng, còn không phải sao, kỹ năng ngụy trang quân sự đã được rất nhiều nơi tiếp tục sử dụng và phát triển, vô cùng thích hợp dùng để làm pháo đài.
Lúc này mọi người ở bên trong đã được mật báo.
Vì thế, tới khi bọn họ đi vào bên trong, trông thấy đại thúc què chân, đại thúc cụt tay, đại thúc một mắt đang dẫn theo một đám người, tươi cười nhìn bọn họ.
Khi trông rõ hai người đứng bên cạnh Vũ Văn Kỳ, đại thúc què chân vốn điềm đạm cũng không bình tĩnh nổi nữa.
Ba người bọn họ kích động lao về phía này, khó tin mà mở miệng dò hỏi.
“Quân Quân nha đầu… Hồ ly huynh đệ? “
Hai người bị chỉ mặt điểm tên, cũng gỡ mặt nạ của mình xuống.
Thấy rõ khuôn mặt bọn họ, ba vị đại thúc đều mừng rỡ.
“Đúng thật là các ngươi!”
“Thật không ngờ chúng ta còn có thể gặp lại!”
“Không... thật ra ta biết rõ, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại, chỉ là không ngờ sẽ nhanh như vậy mà thôi!”
Ba vị đại thúc vừa nói vừa ôm chầm lấy bọn họ, ôm rồi lại ôm, không thể nào rời tay được.
Thật lòng mà nói, hành vi như vậy quả là không hợp với đạo nghĩa cho lắm. Suy cho cùng, trước đám đông, bất kể là nam hay nữ đều không nên ôm chặt lấy nhau như thế.
Nhưng đại thúc què chân bọn họ không nén nổi cảm giác kích động mà!
Trong lòng bọn họ, hai thiếu niên này chiếm một phần không hề nhỏ, có thể gặp lại bọn họ lần nữa, quả đúng là ân huệ của ông trời.
Bạch Quân Quân và Lý Văn Li cũng hiểu rõ tâm ý của mấy vị đại thúc này. Đương nhiên, quan trọng hơn cả là, bọn họ cũng đã quen với cách chào hỏi nồng nhiệt này rồi.
Thậm chí hồ ly còn khoác vai bọn họ, điệu bộ như thể huynh đệ tốt đã bặt vô âm tín nhiều năm.
Trông thấy cảnh này, Vũ Văn Loan Phi cảm thấy khá ghen tỵ, thầm nói với Văn Nhân Phinh Đình: “Hồ ly huynh đệ nhìn thấy chúng ta cũng không kích động như vậy đâu.”
Hắn còn tưởng rằng trong lòng Lý Văn Li, hắn đã chiếm một phần to lớn lắm rồi, nếu không tội gì Lý Văn Li phải mạo hiểm tới cứu hắn chứ?
Vậy mà hồ ly lại trao hết cái ôm và sự nhiệt tình cho người khác, đáng giận.
Nghe thấy tướng công của mình oán trách, Văn Nhân Phinh Đình không nhịn được cười: “Chúng ta gặp lại hắn vào hoàn cảnh nguy nan như vậy. Bây giờ cũng chỉ vừa mới thoát thân được mà thôi, hai trường hợp này khác nhau mà. Điện hạ đừng nghĩ nhiều như vậy.”
“Sau này nàng đừng gọi ta là điện hạ nữa.” Vũ Văn Loan Phi kinh hồn khiếp vía, dáo dác nhìn quanh cảnh giác, sợ rằng cuộc đối thoại vừa rồi sẽ lọt vào tai kẻ khác, đến lúc đó lại đứt gánh giữa đàng.
Nhưng tất nhiên, hắn đã lo lắng không đâu rồi, lúc này sức chú ý của mọi người đều dồn lên cuộc hội ngộ kia.
Nhưng Văn Nhân Phinh Đình cũng chột dạ gật đầu, chỉ nói nhìn đã chủ quan, về sau nhất định sẽ chú ý.
Còn mọi người thì chẳng quan tâm gì tới đôi phu thê có bí mật trong lòng này cả.
Thí dụ như Vũ Văn Kỳ, nhìn thấy đại thúc què chân bọn họ thân mật khăng khít hàn huyên với nhau, hắn cũng không chịu tụt ra sau mà đi về phía bọn họ. Dù sao bọn họ cũng quen biết nhau ở nhà ngang kia, cho dù lúc ấy hắn vẫn còn chưa tỉnh táo, nhưng mọi người đoàn tụ, đừng học bỏ hắn lại.
Cứ như vậy, đám người gặp nhau lúc sinh tử đã đoàn tụ tại căn nhà ngang này.