Đáng sợ hơn nữa chính là: không biết con rồng lớn này đã ngâm mình trong bùn đất bao lâu, khiến cho bọn họ cảm thấy như rơi vào vũng lầy. Trên lưng rồng nhớp nháp trơn trượt này, đâu đâu cũng là bùn đất mềm nhũn, đương nhiên bọn họ cũng không dám động đậy, chỉ sợ đi đứng không cẩn thận thì ngã xuống ngay.
Nhưng kẻ chật vật là những người khác, Bạch Quân Quân và Lý Văn Li bình tĩnh vô cùng, đặc biệt là Bạch Quân Quân, ở trên không trung, nàng còn không quên quay đầu lại hỏi Vũ Văn Kỳ: “Căn cứ của ngươi ở đâu thế.”
Vũ Văn Kỳ có hàng ngàn hàng vạn câu chửi bới trong lòng mà lại không dám nói ra, đây là lúc để hỏi hang ổ của hắn ở đâu hay sao!
Bọn họ đang bị hắc long cuốn lên trời cao kia mà!
Chẳng lẽ không cần nghĩ xem nên thoát thân như thế nào, nên đáp đất như thế nào hay sao?
Hơn nữa, hang ổ của hắn lại ở nơi tiếp giáp rừng hoang phía bắc Nhan Thành, cách đây hàng vạn dặm, có biết cũng chẳng được tích sự gì.
Bạch Quân Quân lại vô cùng kiên nhẫn chờ hắn trả lời, Vũ Văn Kỳ đành phải khốn khổ khai báo địa chỉ.
Bạch Quân Quân gật đầu, xoay người nhìn về phía trước.
Chẳng bao lâu sau, mọi người lại cảm thấy tốc độ “đi mây về gió” của hắc long này tăng cao. Một lát sau, bọn họ lại cảm thấy nó bay chậm lại, sau đó nữa, ai nấy đều cảm thấy hai chân mình nhẹ bẫng, cảm giác nhão nhão dính dính vừa rồi đã tan thành mây khói, mọi người đều lộp bộp ngã ra mặt đất.
Về phần con hắc long kia, có người lớn mật mở to mắt nhìn, chỉ thấy hắc long giống thả bọn họ ra, uốn éo như cá chạch, sau đó nhanh chóng bay trở lại không tủng, biệt tăm biệt tích.
Không đợi mọi người được ngắm nhìn quá lâu, khi cảm nhận được mặt đất đang rung chuyển, chẳng bao lâu sau đã có một đội binh lính năm trăm người xuất hiện, bao vậy bọn họ.
Tên cầm đầu ôm vũ khí, vẻ mặt cảnh giác:” Ai dám tự tiện xông vào nơi này.!”
Nghe được lời này, mọi người đều sửng sốt.
Chẳng bao lâu sau, ba mươi mấy người đều kinh ngạc thốt lên.
“Sao lại là các ngươi?”
Phân đội nhỏ kia nghe thấy âm thanh này cũng cả kinh. Đám người kia là ai, hơn nửa đêm đột nhiên xuất hiện thì cũng thôi đi, lại còn tỏ vẻ như quen thân lắm, ai quen biết bọn họ chứ!
Nhưng ngay sau đó, người mặc áo đen gỡ mặt nạ trên khuôn mặt xuống, mọi người đột nhiên há hốc mồm.
Đây... đây không phải đội cảm tử đi theo chủ tử tới thành Bích Lạc sao?
Đương lúc ngờ vực, bọn họ trông thấy một thiếu niên trẻ đang lặng lẽ cởi chiếc khăn khăn che mặt của mình xuống, khí chất từ bi và đôi lông mày nhu hòa của hắn khiến tất cả mọi người đều choáng váng.
“Thiếu chủ?”
“Sao người lại có mặt ở đây?”
Thấy toàn thân mọi người nhếch nhác toàn bùn lầy, mọi người thật sự không thể tưởng tượng ra được đám người này vừa từ đâu tới, chẳng lẽ bọn họ đều rơi xuống một hố bùn nào đó sao?
Nhưng trong phạm vi năm trăm dặm quanh đây làm gì có vũng bùn nào
Đối mặt với sự thắc mắc của mọi người, bọn nhất thời không biết nên trả lời như thế nào, bọn họ đã trở về đây trên lưng của hắc long, có kể ra cũng sẽ chẳng ai tin!
Nhưng mà tất cả đều là sự thật! Vốn dĩ một nơi xa xôi phải lặn lỗi hơn một tháng, bọn họ lại có thể tới chỉ trong chưa đến một khắc.
Vì để làm rõ sự tình, Vũ Văn Kỳ vừa lăn long lóc vừa bò dậy, tung ta tung tăng chạy tới bên cạnh Bạch Quân Quân và Lý Văn Li: “Văn Li ca ca, Quân Quân, để ta đưa hai người tới tổng bộ của ta.”
“???”
Này 500 người tò mò mà nhìn thoáng qua đi theo Vũ Văn Kỳ kia hơn ba mươi người, rõ ràng ở chờ mong bọn họ cho chính mình nói nói là chuyện gì xảy ra.
Năm trăm người kia tò mò liếc nhìn hơn ba mươi người đi theo Vũ Văn Kỳ, rõ ràng là mong đợi được kể cho nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tuy nhiên, lúc này mọi người đều đã mệt lả cả về tinh thần và thể chất nên chỉ xua tay từ chối, tới cả sức lực để mở lời cũng chẳng có.
Đương nhiên bọn họ cũng không biết nên nói gì, mấy chuyện như vậy, đúng là không thể nói thành lời mà.
Vũ Văn Loan Phi và Văn Nhân Phinh Đình đi theo đoàn người cũng không biết tình cảnh trước mắt rốt cuộc ra sao, bọn họ chỉ có thể theo sát Lý Văn Li và Bạch Quân Quân, chẳng nghĩ ngợi gì tới mấy thứ khác.
Tuy nhiên, càng nhìn Vũ Văn Kỳ, không hiểu sao bọn họ lại càng thấy quen mắt.