Chạy Nạn Làm Ruộng: Mạt Thế Đại Lão Xuyên Thành Trưởng Tỷ Cực Phẩm Có Dị Năng ( Dịch Full )

Chương 1014 - Chương 1014. Giao Binh Quyền

Chương 1014. Giao binh quyền Chương 1014. Giao binh quyền

“Huynh trưởng bị thương mà còn muốn bôn ba, thần đệ không dám hồ đồ.”

Vũ Văn Tuyển cố ý muốn khiến cho Vũ Văn Phong không thoải mái, bèn giả vờ không hiểu ý hắn.

Quả nhiên, Vũ Văn Phong bắt đầu mất kiên nhẫn, xua tay đáp: “Chỉ là chút vết thương nhỏ trên da thịt, không đáng để đệ bận lòng, đệ cứ an tâm ở lại đây thanh trừng dư đàng của lão tam đi. Đừng xem thường đám dư đàng này, bọn chúng chẳng khác gì dòi trong xương, bất cứ lúc nào cũng có thể làm ảnh hưởng đến thế lực của đệ ở vùng phía đông này.”

“Có điều... tướng sĩ của đệ ấy, chưa chắc đã nghe theo huynh trưởng đâu.”

Vũ Văn Phong nhướng mày: “Đệ giao lại hổ phù cho ta không phải là được rồi sao?”

Hắn điều binh, tất nhiên phải có binh quyền.

“Nói ra chỉ sợ huynh trưởng cười chê, thứ như hổ phù này, trong quân doanh của ta không hề có, người của ta, từ trước đến nay chỉ nhận gương mặt này của ta thôi.”

“…” Vũ Văn Phong đáp lại với vẻ mặt không vui: “Đệ nói như vậy là có ý gì?”

Vũ Văn Tuyển thấy Vũ Văn Phong không thoải mái mới hài lòng nở nụ cười: “Ta chỉ lo huynh trưởng thân mang thương tích mà lại bôn ba bên ngoài, vốn đã vất vả, trên đường còn không bảo được binh lính mà thôi.”

Vũ Văn Phong không vui, hắn cau mày: “Chuyện này chỉ nói lên được đệ dạy dỗ binh lính không ra gì. Vào thời khắc quan trọng, binh lính không điều động được chẳng khác nào phế binh, không có một tác dụng nào. Làm gì có kẻ nào chỉ nhận mặt, không nhận hổ phù, nếu người khác chặt đầu của đệ xuống, những người này là nhận hay là không nhận?”

Lời Vũ Văn Phong nói đã mạo phạm đến Vũ Văn Tuyển, ngay cả tên thuộc hã trong góc cũng không vui vẻ gì mà nhíu mày.

Vũ Văn Tuyển lại chẳng thèm để bụng, hắn vẫn giữ nụ cười nửa miệng như khi nãy.

“Đã có bản lĩnh chặt được đầu của ta xuống, ta giao lại binh quyền cho kẻ đó thì có gì sai? Nhưng mà... huynh trưởng yên tâm, huynh muốn điều khiển binh mã của ta, không đến mức đến mức phải chặt đầu của ta, ta chỉ cần viết một phong thư là được.”

Dứt lời, hắn lập tức sai người mang giấy bút tới.

“…”

Vũ Văn Phong chẳng nói được lời nào, nếu như tên này có thể viết thư, vậy vừa rồi tại sao phải cố ý nói như vậy chứ? Định cợt nhả với mình sao?

Hắn hận không thể nói móc vài câu, có điều xét đến chuyện binh mã vẫn còn nằm trong tay người ta, hắn chỉ có nhẫn nhịn, ai bảo hắn không có binh mã cơ chứ.

Trước khi phụ vương giao lại giang sơn này cho hắn, hắn chỉ có thể làm một kẻ đi vay đi mượn mà thôi.

Đâu giống tiểu tử này, vô dụng, nhưng lại có bao nhiêu là binh mã.

Dưới ánh nhìn ghen ghét của Vũ Văn Phong, Vũ Văn Tuyển chỉ dùng ba nét bút đã viết xong một phong thư, hào sảng đưa cho Vũ Văn Phong bảy vạn đại quân của hắn.

Vũ Văn Phong vui như mở cờ trong bụng mà điều binh đi ngay.

Trong đại điện, đợi Vũ Văn Phong rời đi, ảnh vệ của Vũ Văn Tuyển mới mở miệng:

“Chủ tử giao lại bảy vạn đại quân cho hắn... ngộ nhỡ...”

“Không có vấn đề gì lớn, vốn dĩ Đông Quân chỉ là một đám ô hợp, có cho hắn đưa binh mã đi cũng chẳng hề gì. Hơn nữa nếu Vũ Văn Phong thực sự biết được đạo rèn binh, vậy thì cũng coi như đào tạo không công đám binh tốt cha được mài giũa kia giúp ta, sao lại không thể?”

Trong tay Vũ Văn Tuyển có tổng cộng mười lăm vạn đại quân, có điều chỉ có năm vạn binh mã là quân tinh nhuệ, đám còn lại cũng có phẩm chất tệ chẳng kém gì Cựu Bộ của Vũ Văn Khánh.

Có điều Vũ Văn Tuyển xem thường Cựu Bộ của Vũ Văn Khánh, vậy nên giao bết bảy vạn binh mã này cho Vũ Văn Phong cũng không nao núng.

So sánh với bảy vạn binh mã, hắn quan tâm đến nơi phương xa hơn: “Hiện giờ ta có chuyện quan trọng hơn cần giải quyết. Sai người của chúng ta chuẩn bị đi, chờ Vũ Văn Phong rời đi, chúng ta mau chóng khởi hành tới Tam Xá Khẩu.”

Ảnh vệ sửng sốt, một lúc lâu sau mới vâng dạ, sau đó rời đi.

Phía bên kia, tối hôm qua hắc long dẫn theo ba mươi mấy người bay lên không trung, chẳng mấy chốc đã biến mất khỏi thành Bích Lạc.

So với đám tinh binh vừa nhìn thấy hắc long đã kinh hồn táng đảm dưới trướng Vũ Văn Tuyển, những người được hắc long cõng trên lưng cũng hoảng hốt không kém.

Bọn họ hoàn toàn không biết đã xảy ra chuyện gì, bọn họ bỗng dưng nghe thấy tiếng cuồng phong gào thét, không chỉ có thể, trên trời còn xuất hiện một con hắc long!

Hơn nữa con rồng này còn chẳng báo trước lời nào mà cuốn lấy bọn họ, lao lên thẳng không trung.

Bình Luận (0)
Comment