Cứ nghĩ đến chuyện trong đoàn người trốn đi ngay dưới mí mắt mình ngày hôm qua không chỉ có Lý Văn Li mà còn có cả Vũ Văn Loan Phi, Vũ Văn Tuyển lại thấy đâu hết cả đầu.
Có điều, tuy đây là chuyện không muốn đối mặt, nhưng hắn biết, suy đoán này của hắn có tới tám, chín phần mười là chuẩn xác.
Lý Văn Li và Vũ Văn Loan Phi là cùng một ruộc, đây là chuyện mà bất cứ ai ở hoang đô cũng biết.
Mà hắn, cũng nhất định sẽ nghĩ cách đi tới chi viện cho Vũ Văn Loan Phi.
Nhưng lại chẳng ngờ hắn có cấu kết cùng với dư đảng của Vũ Văn Khánh.
Hiện giờ thế lực còn sót lại của Vũ Văn Khánh kết làm một phe với Vũ Văn Loan Phi, cho dù chỉ là một đám đám ô hợp, nhưng cũng sẽ gây cho hắn không ít phiền toái.
Đương nhiên, trước mối phiền toái này, hắn vẫn lo liệu được, điều thật sự khiến cho hắn e dè là dị tượng ngày hôm qua.
Hắn không tin đây là ý trời sắp đặt gì đó, đây nhất định là trò mèo do con người gây ra!
Có điều nguyên lý rốt cuộc là gì, hắn tạm thời không nghĩ ra được!
“Chủ tử, lẽ nào bọn họ phát hiện ra thứ bảo bối bí truyền nào đó ở núi Vu Tổ thì sao?”
Trong một góc, bóng dáng của hộ vệ theo hầu Vũ Văn Tuyển hiện lên, hắn ta không đành lòng nhìn Vũ Văn Tuyển lâm sầu muộn, bèn đưa ra ý kiến.
Vũ Văn Tuyển nghe vậy bỗng kiên định trở lại.
“Ngươi nói rất đúng…”
Hắn bất giác giơ tay lên, trong ký ức của tối ngày hôm qua, khi hắc long xuất hiện trên, nhẫn trên tay hắn nóng lên như lửa. Vả lại tuy rằng ngọn gió kỳ dị kia đã ngắt ngang tất cả mọi thứ, nhưng hắn có thể cảm nhận được rõ ràng, ngọn gió kia vừa thổi đến trước mặt hắn đã biến mất dạng.
Khi thổi đến những người khác, ngọn gió này chẳng khác nào một đòn tất sát, nhưng thổi về phía hắn lại là gió xuân nhẹ nhàng.
Vũ Văn Tuyển thận trọng nhìn những chiếc nhẫn trên tay mình, tuy rằng đã bị Lý Văn Li đánh vỡ một cái, hiện giờ còn có bốn cái.
Mấy chiếc nhẫn này có xuất xứ từ cấm địa của núi Vu Tổ.
Nếu hắc long và ngọn gió đó đều xuất phát từ núi Vu Tổ, vậy thì mọi chuyện đều đã có lời giải đáp.
Phải chăng khi những thứ có cùng gốc gác đụng phải nhau sẽ tự triệt tiêu sức mạnh? Cũng chỉ có cách này mới có thể giải thích được vì sao những người khác đều bỏ mạng còn hắn thì bình an vô sự.
Hơn nữa, lần trước không nói không rằng mà đã thiêu Trùng Trì kia thành tro quả đúng là thất sách.
Nói không chừng còn có thể tìm được vài thứ còn hữu dụng hơn nữa.
Vũ Văn Tuyển đang đăm chiêu nghĩ ngợi, đột nhiên phía bên ngoài có tiếng bước chân ầm ầm vang lên.
Hắn khẽ nhướng mày, trông thấy một chiếc ghế bọc vải mềm được bốn người khiêng vào bên trong.
Bên trên ấy là một “cục bánh trôi” tròn trịa mập mạp.
Trên mặt hắn bây giờ chỉ toàn vẻ nghiền ngẫm và trào phúng khó mà che đậy, nhìn thấy Vũ Văn Tuyển, vẻ mặt của hắn càng thêm rõ ràng.
“Nghe nói hôm qua đệ gặp phải thổ phỉ, đám thổ phỉ đó còn tập kết bên ngoài, chơi cho đệ một vố đau.”
Vũ Văn Tuyển chỉ nhếch môi, không nói gì.
Ngày thường Vũ Văn Tuyển nhìn thấy hắn, lúc nào cũng tỏ vẻ vô cùng tôn kính và biết chừng mực, nhưng hôm nay cũng không biết vì không nhịn được nữa hay sao đó, hắn cũng chẳng buồn giả vờ giả vịt nữa.
Nụ cười trên khuôn mặt Vũ Văn Phong tắt ngúm, hắn bất mãn nhướng mày: “Đệ làm như vậy rốt cuộc là có ý gì, ở bên ngoài làm loạn quen rồi, ngay cả lễ nghĩa cũng quên mất hay sao?”
Lúc này Vũ Văn Tuyển mới thong thả đứng dậy: “Huynh trưởng đã bị thương mà không nghỉ ngơi cho khỏe, nhọc lòng tới đây tìm thần đệ làm chi.”
Vũ Văn Phong nhấp môi: “Đó không phải tại đệ làm ăn chẳng ra gì hay sao? Nghe nói đệ bị kẻ khác ức hiếp, thân là huynh trưởng, ta cũng nên quan tâm, thuận tiện giúp đệ diệt trừ mối họa kia mới phải.”
“Đa tạ huynh trưởng, thần đệ tự thân xử lý một lượt là được rồi.” Vũ Văn Tuyển thản nhiên đáp.
“Vậy cũng được thôi.” Vũ Văn Phong gật đầu: “Ta nhận được mật lệnh của phụ thân, bảo đệ hãy mau điều binh đến huyện Phong. Nếu đệ vẫn còn khúc mắc cần ở lại đây giải quyết, vậy chuyện đến huyện Phong kia, cứ giao cho ta là được. “
Vũ Văn Tuyển cười như không cười mà nhìn hắn, hóa ra hắn đến đây không chỉ để cười nhạo, mà còn để tranh quyền.