Nếu không nhờ bình minh của sáng ngày hôm sau, bọn họ còn sợ rằng tối hôm qua là ngày tận mạng của bọn họ.
Đương nhiên, trong thành đêm qua cũng loạn lạc vô cùng, đặc biệt là phường Tả Hạ và phường Hữu Hạ, một đám thổ phỉ mặc đồ đen không biết chui ra từ chỗ nào, giết người phóng hỏa ở chỗ của bọn họ, rất nhiều người dân đã gặp nạn qua đời.
Đặc biệt đôi phu thê xui xẻo tại con hẻm số bảy ở phường Tả Hạ kia, tối hôm qua nhà bọn họ cháy, nhưng tình hình chiến đấu bên ngoài quá kịch liệt, không có ai dám chạy qua đây cứu hỏa cả.
Mãi cho đến khi đám thổ phỉ bỏ đi, bọn họ mới dám ra ngoài.
Tuy nhiên, khi ấy đã muộn, đối phu thê kia đã bị cháy đen thui.
Có điều ở thời loạn lạc như thế này, mạng người vốn đã chẳng đáng mấy đồng, chứ nói gì tới tới đôi vợ chồng chỉ biết lợi cho mình, suốt ngày bắt nạt người khác này.
Mọi người cũng chỉ lắc đầu nói vài câu thương tiếc, sau đó bỏ đi nơi khác.
Người duy nhất rơi lệ vì bọn họ là Mai Hoa ở cùng một thanh lâu với Phi Hoa kia.
Nhìn thi thể của tỷ muội mình, Mai Hoa khóc tới nỗi đứt từng đoạn ruột, không ngờ ngày hôm qua lại là lần cuối cùng tỷ muội bọn họ được gặp nhau, thế mà nay đã âm dương vĩnh cách.
Nghĩ đến chuyện sau này chỉ còn một mình mình đi trên con đường này, Mai Hoa lại cầm lòng không đậu mà nước mắt rơi lã chã.
Đương nhiên, đây là cảnh ngộ của phường Tả Hạ.
Về phần phường Hữu Hạ, cũng có một đôi phu thê biến mất không có chút dấu vết nào, có điều phường Hữu Hạ đều là tiện dân, mọi người chỉ lo mỗi kế sinh nhai của mình thôi cũng đã sứt đầu mẻ trán rồi chứ đừng nói tới những điều khác. Hơn nữa bên này lâu lâu lại có người chết hay có người rời đi, một đôi vợ chồng vô danh biến mất quả thật chẳng khiến cho bọn họ để ý bao nhiêu.
Nửa tháng sau đó, Mai Hoa lại tìm tới cửa nghĩ tới chuyện hỏi gặp vị nương tử trẻ tuổi nọ, vậy mà người ta lại nói tướng công bị bệnh qua đời, mà nàng ấy cũng u uất từ trần theo.
Mai Hoa nghe được tin này thì chỉ biết nở nụ cười châm chọc, thời buổi này mà vẫn còn nữ tử ngu ngốc như vậy, cũng thật là hiếm có.
Sau đó Mai Hoa không còn tìm tới nhà đôi vợ chồng già nữa, chuyện này cũng không được nhắc gì thêm.
Lúc này Vũ Văn Tuyển và chúng tướng sĩ đang uống máu ăn thề, lập chí lớn giết chết hắc long mà trở về thành Bích Lạc.
Trước khi giết rồng, hắn muốn điều chỉnh lại kế hoạch một lần nữa.
Ấy vậy mà, hắn mới trở về thành, thủ vệ phụ trách trị an trong thành đã chạy tới bẩm báo mình bắt được một kẻ mặc đồ đen.
Vũ Văn Tuyển nhướng mày, sai người mang khâm phạm lên.
Vũ Văn Tuyển chỉ xem những người này như dư đảng của tam hoàng tử, đồng đảng của Lý Văn Li.
Ai ngờ khi tên áo đen được áp giải lên, lời đề nghị của người này lại nằm ngoài dự đoán của hắn.
Những người này đều đến từ vùng phía tây, là đồng bọn của Vũ Văn Tụng, là một bầy thổ phỉ thực thụ.
Có điều đám thổ phỉ này không khó nhằn như trong tưởng tượng của hắn, mà lại rất thức thời, Vũ Văn Tuyển hỏi gì bọn họ sẽ thành thật trả lời hết, nửa lời cũng không dám giấu Vũ Văn Tuyển.
Hai bên giao lưu với nhau trong một bầu không khí vô cùng hài hòa và thoải mái.
Thổ phỉ tự bạch, bọn họ cũng không biết tên áo đen xuất hiện tối ngày hôm qua đến từ nơi nào, bọn họ trà trộn vào đây cũng chỉ vì muốn kiếm tìm tung tích của Vũ Văn Loan Phi, nhưng vừa mới tiến vào đã bị tóm gọn một mẻ, chứ chưa dám làm chuyện xấu gì cả!
Vũ Văn Tuyển nhắm mắt, sai người tạm thời bắt giữ bọn họ, sau đó một mình ngồi trầm tư ở đại điện.
Chỉ sợ đám người này cũng bị toán áo đen lợi dụng.
Hắn tấn công thành Bích Lạc thêm một lần nữa, chính là vì không muốn để thế lực cũ của Vũ Văn Khánh cấu kết với nhau, muốn ngáng đường bọn họ.
Cứ ngỡ rằng mấy tháng nay hắn đã chỉnh đốn thành Bích Lạc sạch sẽ lắm rồi, ai ngờ người khác vẫn có bản lĩnh che trời lấp đất.
Hắn cũng không hề phát hiện tung tích của thổ phỉ, thế lực cũ của Vũ Văn Khánh biết được, lại còn có thể lợi dụng những người này để mà kim thiền thoát xác.
Nếu như tiếp tục đào sâu bới kỹ, nói không chừng bọn họ còn đang trốn trong góc tối, liên hệ với Vũ Văn Loan Phi đã tha hương kia.
Nói không chừng trong ba mươi mấy người kia còn có cả Vũ Văn Loan Phi.