Chỉ trong chốc lát âm thanh nhai ngấu nghiến ở bên ngoài lần lượt vang lên, nghe rất náo nhiệt.
Tiếu Diện không nhịn được cong môi, rồi túy ý cầm mấy cái bánh đưa cho Khâu Nhị Khâu Tam đứng ở cửa: “Ăn đi.”
So với mấy người này, thì kinh nghiệm chạy nạn của Khâu gia khá ngắn, chưa từng phải chịu cảnh quá đói, với lại có đại tẩu họ đã được ăn cơm từ sớm rồi.
Cho nên nhìn thấy căn phòng đầy ắp đồ ăn này họ không đến mức không thể khống chế nổi.
Nhưng phản ứng của họ lại bất ngờ nhận được hảo cảm của Tiếu Diện.
Nhớ lại, khi A Đao cổ động đội ngũ đi báo thù, hai huynh đệ này là người đầu tiên hưởng ứng.
Trận chiến vừa rồi họ cũng dũng cảm dám xông lên, mà bây giờ đối mặt với đồ ăn trân quý mỹ vị họ vẫn có thể chịu đựng được, thật là đáng quý.
Tiếu Diện càng nghĩ càng thấy hai huynh đệ này hiếm có khó tìm, bất giác muốn đối xử với họ tốt hơn chút.
Quý mến nhân tài mà lão đại nói chắc là tâm trạng này.
Tiếu Diện cứ khăng khăng muốn đưa bánh nướng lớn cho họ, Khâu Nhị Khâu Tam từ chối không được, nên thoải mái hào phóng nhận lấy luôn, nhưng hai người họ không nỡ ăn, chỉ nghĩ về nhà chia cho lão cha với cháu nhỏ.
Tiếu Diện nhìn thấy hai người bỏ bánh nướng vào túi, lại càng có hiểu biết mới về sự tự chủ của họ.
Hai huynh đệ này, chẳng những có dũng, còn có hiểu nghĩa nghĩa, thật thật là hiếm có! Nên hắn rất sảng khoái nói: “Hai người các ngươi phụ trách kiểm kê đồ dùng trong bếp đi, có thể ăn, có thể sử dụng đều lấy hết.”
“Được.” Khâu Nhị Khâu Tam nghiêm túc gật đầu.
Giao xong việc cho hai huynh đệ, bây giờ Tiếu Diện mới nhìn về phía Bạch Quân Quân.
“Ngươi tính làm thế nào?”
“Các ngươi kiểm kê đồ cũng cần thời gian, ta ở đây điều chế thạch tín vậy.”
Bạch Quân Quân cũng nghiêm túc trả lời.
Vốn chỉ tính tới lấy chút bột mì trở về là được, nhưng ở đây có sẵn bếp lò, cần gì phải lãng phí thời gian.
Tiếu Diện gật đầu: “Vậy… có mang thạch tín tới không?”
Bạch Quân Quân mở lòng bàn tay ra, vừa rồi quả thực có lấy mấy viên tới đây.
“Nhiêu đây… có đủ không?” Tiếu Diện nhìn thấy mấy viên thạch tín còn không nhiều cỡ nắm tay thì có hơi kinh ngạc.
Ba người họ mang cỡ chừng một sọt thạch tín về, kết quả nha đầu này chỉ lấy một nắm tới đây?
Bạch Quân Quân hờ hững liếc hắn một cái: “Chút này có thể đầu độc chết năm mươi người.”
“...” Tiếu Diện.
Bạch Quân Quân không nói nhảm nữa, nàng yên lặng đặt thạch tín lên một cái thớt rồi lấy búa đập nát thạch tín, sau đó bắt đầu nhào với bột.
Tuy nàng chưa từng làm việc này nhưng nguyên thân đã từng.
Đan Hạc tiên sinh dạy cho nguyên chủ rất nhiều phương pháp điều chế dược liệu, cho nên Bạch Quân Quân chỉ cần bắt chước theo các thao tác từ trong trí nhớ, tuy không được đến độ phục chế nguyên vẹn, nhưng cũng được tám chín phần mười.
Nhưng nàng chỉ có thể phục chế các động tác “bản thân” đã làm, chứ với việc chưa từng làm thì nàng đành bó tay hết cách.
Ví dụ như, nhóm lửa.
Bản thân Bạch Quân Quân không thể sử dụng loại bếp này, khi nguyên chủ dùng nó cũng sẽ có nha đầu thân cận giúp nhóm củi lửa.
Cho nên nhìn cái bếp lò này, nàng lặng thinh.
“...” Nụ cười trên mặt Tiếu Diện cũng nứt một miếng.
Hắn luôn quan sát nha đầu này, tuy nha đầu này ăn mặc không khác so với quần áo của Khâu Nhị Khâu Tam, nhưng làn da nàng trắng nõn xinh đẹp, lại còn biết chế biến dược liệu, rất rõ ràng đều là người có xuất thân không tầm thường như lão đại nhà hắn.
Cho nên, nhìn thấy nàng đứng trước bếp lò sững người, Tiếu Diện lập tức đoán được ý.
Bạch Quân Quân cũng không thấy ngại, nàng làm như đương nhiên nhìn thoáng qua Tiếu Diện: “Ngươi biết nhóm lửa không?”
“...” Tiếu Diện.
Cuối cùng Tiếu Diện mặt xám mày tro đi nhóm bếp lò.
Bạch Quân Quân nhìn thoáng qua thiếu niên rõ ràng là đang rất buồn bực nhưng khóe miệng vẫn cong lên, không khỏi tò mò: “Mặt ngươi bị liệt hả?”