Tiếu Diện nghe vậy thì động tác hơi khựng lại.
Khâu Nhị Khâu Tam đang kiểm kê hàng hóa cũng cứng người.
Họ không hẹn mà cùng lén liếc nhìn hai tiểu hài tử đứng bên cạnh bếp lò, thực ra họ cũng thấy tò mò.
Kể từ khi quen biết tiểu hữu Tiếu Diện này đã luôn thấy hắn cười.
Mới đầu còn tưởng tiểu hữu thân thiết lễ phép, nhưng sau khi thấy hắn cười giết giặc cỏ, lúc đánh nhau còn cười tươi hơn nữa, hai huynh đệ lập tức lâm vào trầm mặc.
Nhưng mà ngại thân phận của tiểu hữu nên họ không dám hỏi, không ngờ Quân Quân cô nương cứ tùy ý hỏi như vậy, lại còn hỏi thẳng luôn chứ, suýt nữa thì dọa cho họ toát mồ hôi lạnh.
Nhưng mà, trong đầu hai huynh đệ lại không có hình ảnh tiểu hữu Tiếu Diện thẹn quá hóa giận lật bàn đập ghế.
Tiếu Diện thoáng giật mình rồi nghiêm túc trả lời: “Mặt liệt là không khống chế được ngũ quan, ta không phải.”
“... Cũng đúng.” Bạch Quân Quân gật gật đầu, không hỏi tại sao hắn lại cười như Phật Di Lặc, chỉ bình luận đúng trọng tâm một câu: “Nhưng mà biểu cảm này của ngươi thật đặc biệt, ít nhất trông rất dễ mến.”
“...” Tiếu Diện lại ngẩn ra.
Đây là người thứ hai sau lão đại nói mặt hắn nhìn dễ mến.
Tiếu Diện hơi kỳ dị nhìn nàng một cái.
Nhưng lúc này nồi đã nóng, Bạch Quân Quân không bàn về chuyện này nữa, chỉ lo bỏ thạch tín đã được bọc kỹ lại bằng bột mì vào trong nồi, sau đó không ngừng xào.
Một lúc sau, mùi mì xào không ngừng bay ra khỏi phòng bếp.
Mọi người đã ăn màn thầu xong chuẩn bị đi làm ngửi thấy mùi hương này thì lập tức sửng sốt.
Tình huống gì vậy?
Đây… không phải đã nói không được tích trữ của riêng rồi sao?
Sao bên trong lại nhóm bếp nhỏ?
Lão Tăng cũng nhíu mày đi vào phòng bếp, vừa vào đã thấy Tiếu Diện với một nha đầu đang đứng trước nồi với bếp xào… sủi cảo?
Lão Tăng khẽ nhíu mày.
Nhưng mà giờ đây, cục bột đúng lúc hơi ố vàng.
Bạch Quân Quân ý bảo Tiếu Diện giúp cùng vớt cục bột đó lên, cho nên Tiếu Diện không chú ý đến lão Tăng vì ngửi thấy mùi thơm mà tới.
Mấy cục sủi cảo khô vàng này rất thơm, dù sao cũng là bột mì hạng nhất!
Bạch Quân Quân cũng hơi thèm.
Nhưng mà nghĩ đến thứ được bọc trong bột mì là thạch tín thì nàng lại ngại ngùng bóp chết suy nghĩ nguy hiểm trong đầu.
Nàng đã từng bách độc bất xâm, nhưng bây giờ không phải nữa. Dị năng trong cơ thể chỉ đủ ép ra chút nước cỏ cây, có lẽ không thể giải độc được.
Sau khi Bạch Quân Quân tĩnh tâm lại, nàng nhẹ nhàng lột ra một cục thạch tín xem tình hình.
Thạch tín được đun nóng đã từ màu nâu biến thành màu vôi, cọt xát nhẹ nó lập tức thành bột phấn bay theo gió.
“Thành công không?”
Mọi người trong phòng đều rất quan tâm.
“Chắc là không có vấn đề gì nữa đâu.” Bạch Quân Quân nghiêm túc gật đầu, nhìn nó rất giống với thạch tín đã được chế biến trong trí nhớ.
Giờ lão Tăng mới biết thì ra nha đầu từ đâu chui ra tới này thế mà lại là người do nơi đóng quân phái tới chế biến thạch tín. Tình hình hắn hiểu biết biến mất như không khí.
Còn Khâu Nhị Khâu Tam, thậm chí Là Tiếu Diện nhìn toàn bộ quá trình lại không ngờ chế biến thạch tín dễ như vậy.
Nhưng mà nói đơn giản thì không đúng, nếu ở đây mà không có bột mì thì cho dù có thạch tín cũng chỉ có thể giương mắt nhìn.
Bây giờ thạch tín đã được chế biến xong, Bạch Quân Quân rất sảng khoái tìm cái túi đựng chúng vào.
“Nhiệm vụ của ta hoàn thành rồi, các ngươi cố lên!”
“...” Tiếu Diện.
“...” Khâu Nhị Khâu Tam.
Bạch Quân Quân hoàn thành nhiệm vụ, thực sự nói đi là đi, nàng còn không thèm quay đầu lại cứ thế rời khỏi phòng bếp, không hề quyến luyến đồ ở nơi đây chút nào.
Nhưng mà vừa ra bên ngoài đã thấy mười mấy người ôm một đống cung với mũi tên đi ra.
Nàng không khỏi tò mò đi theo xem.
Vừa thấy thì lập tức không thể tin nổi, thì ra kho hàng mà Tiếu Diện nói, bên trong toàn bộ đều là cung tên, giáo mác.