Nhìn thấy số lượng lớn vũ khí kia, Bạch Quân Quân không khỏi kinh ngạc: “Đây… đây là kho vũ khí đầu lĩnh thổ phỉ cướp được sao?”
Nhưng mà không ai có thể trả lời được câu hỏi này của nàng cả, mọi người cũng không biết.
A Đao cũng không quan tâm nổi việc Bạch Quân Quân tự ý vào đây nữa, hắn cũng bị binh khí đầy phòng làm cho kinh ngạc.
Hầu hết những vũ khí này đều chưa được mài giũa, mỗi một loại đều cực kỳ mới. Ngoại trừ một lô nhỏ vừa mới được chuyển ra ngoài kia, nơi này còn tích trữ nhiều hơn.
Số lượng này tuyệt đối không ít hơn quy mô sở hữu của nghìn hộ dân.
Những thổ phỉ đó chẳng qua cũng chỉ hơn trăm người, sao lại có thể tích trữ binh khí của hơn nghìn người?
“Chỉ sợ bang thổ phỉ này đã cấu kết với ngũ Vương gia, nói không chừng nơi này là một trong những kho binh khí cho quân đội mà ngũ Vương gia bố trí.”
Nghĩ đến doanh trại quân đội lúc trước tình cờ gặp được, Bạch Quân Quân không khỏi nhíu mày.
Trên con đường chắc chắn phải đi qua nếu muốn đến Hàn thành, ngũ Vương gia tự ý chiêu binh, xây dựng doanh trại quân đội, rồi lại đặt kho binh khí trên con đường đến Bích Lạc thành.
Càng đáng sợ hơn là phỏng chừng đây cũng chỉ là một kho hàng nhỏ mà ngũ Vương gia bố trí mà thôi, chắc hẳn đằng trước còn có càng nhiều điểm tiếp tế quân nhu nữa phải không?
Nhìn vào bố trí này, có thể thấy ngũ Vương gia muốn ngồi lên vị trí cao nhất kia.
Bạch Quân Quân không thể không cảm khái, ông trời cố ý đúng không?
Là ngại nàng chưa đủ thê thảm sao? Tất cả bí mật của ngũ Vương gia đều để nàng gặp phải, chỉ sợ lần này ngũ Vương gia nhất định muốn đuổi giết diệt khẩu.
Sắc mặt của A Đao cũng thay đổi thất thường, hận không thể lập tức trở về bẩm báo cho công tử mới tốt.
Đang lúc A Đao vô cùng sốt ruột, Bạch Quân Quân lại lập tức đi đến bàn binh khí.
“Ngươi làm gì?” A Đao theo sát nàng với sắc mặt nghiêm túc.
“Chọn vũ khí chứ làm gì.” Bạch Quân Quân trả lời như lẽ đương nhiên.
Dù sao sào huyệt của Uy Phong đường cũng đã bị xới tung rồi, chỗ nên lục soát cũng đã lục soát rồi, không thừa dịp bây giờ vũ trang bản thân thì còn muốn chờ đến lúc ngũ Vương gia giết đến rồi mới nước đến chân mới nhảy sao?
A Đao nghe vậy thì im lặng.
Có điều tuy được gọi là kho binh khí nhưng cũng không nhiều loại vũ khí như Bạch Quân Quân tưởng, ngoài cung tên và giáo thông thường thì không còn có gì đặc biệt nữa.
Bạch Quân Quân không tìm được súng ống đạn dược vẫn luôn tâm tâm niệm niệm, tỏ vẻ hơi tiếc nuối.
Nhưng mà nghĩ lại cũng phải thôi, đây là thời đại chiến đấu bằng vũ khí lạnh, chưa biết đã phát hiện ra thuốc nổ hay chưa nữa, càng miễn bàn đến súng ống.
Chờ ngày nào đó tìm được nơi đặt chân rồi lại nghiên cứu súng ống đạn dược sau vậy.
Bạch Quân Quân vừa đi loanh quanh vừa suy nghĩ viển vông, đột nhiên phát hiện ra điều khác thưởng ở một góc kín đáo.
Góc chết này vốn đã tối đen như mực, tầm nhìn lại rất hấp, hơn nữa còn được che lại bằng một mảnh vải đen, đã đen lại càng đen hơn, nếu không nhìn kỹ thì vốn sẽ không phát hiện ra ở nơi đó có gì.
Cũng may mắn rằng thị lực ban đêm của Bạch Quân Quân tốt, chỉ mới nhìn thoáng qua một cái đã thấy được.
Sự việc khác thường tất có mưu đồ.
Bạch Quân Quân vui sướng chạy tới xốc mảnh vải đen lên, bên trong là một chiếc hòm bằng sắt đen sáng loáng.
Bạch Quân Quân nhịn không được huýt sáo một tiếng.
Rõ ràng là bảo bối quý giá.
Lúc đó A Đao bị một tiếng huýt sáo của Bạch Quân Quân làm cho khiếp sợ, thiếu chút nữa hóa đá ngay tại chỗ cho nên đã bỏ lỡ cơ hồi đoạt lấy chiếc hòm.
Động tác của Bạch Quân Quân cực kỳ lanh lẹ, nhanh chóng mở khóa.
Vốn dĩ theo phong cách của nàng là muốn đập vỡ ra luôn nhưng nguyên thân là một tài nữ, ngoại trừ y thuật thì am hiểu về cơ quan nhất.
Cho nên lúc nhìn thấy khóa lỗ ban, nàng không cần nghĩ nhiều mà ngón tay liền cử động theo bản năng.
Sau khi trải qua những chuyển dịch lặp đi lặp lại, một tiếng “lách cách” vang lên, khóa đã được mở.
Bạch Quân Quân học Tiếu Diện nở một nụ cười xấu xa, phấn khích mở nắp.
Trong hòm sắt đen là một đôi cung nỏ liên hoàn.
Chính là loại cung nỏ đã từng nhìn thấy trong sách cổ, chỉ cần đeo vào cánh tay, nhấn vào cơ quan một cái là có thể bắn ra những mũi tên ngắn.
“Ôi chao.”
Tuy rằng loại vũ khí này không so sánh được với súng lục nhưng dù sao méo mó có còn hơn không.
Hơn nữa có thể giấu nó ở trong tay áo, dùng để phòng thân thì không thể tốt hơn được nữa.