Bạch Quân Quân vô cùng vui mừng, đang muốn đưa tay ra cầm lấy thì một bàn tay mảnh khảnh khác đã chặn lấy cung nỏ trước một bước.
“Ngươi làm gì vậy?” Bạch Quân Quân không vui nhìn chằm chằm tiểu tử mặt lạnh trước mắt cảnh cáo: “Thứ này là do ta phát hiện ra trước.”
“Tất cả những vật thuộc về nơi này đều phải chia chung.”
Bạch Quân Quân tức giận đến mức bật cười.
“Chỉ có một đôi thì chia thế nào?”
“Mang về rồi nói sau.”
A Đao biết rõ tính tình của Bạch Quân Quân, không muốn tiếp tục dây dưa với nàng.
Bạch Quân Quân không nói hai lời hất tay A Đao ra, nhanh chóng cầm lấy một chiếc cung nỏ đeo lên trên tay.
A Đao đang muốn cướp lại, Bạch Quân Quân lại nhanh chóng ném một chiếc cung nỏ khác vào trong ngực hắn.
“Mỗi người một cái, đây đã là sự nhượng bộ lớn nhất của ta.”
“…” A Đao kinh ngạc nhìn Bạch Quân Quân.
Trong ấn tượng của hắn, đây không phải là tác phong làm việc của nữ nhân này.
Trước kia nếu nàng muốn đoạt được bất kỳ thứ gì thì đều sẽ trăm phương ngàn kế không từ thủ đoạn để đoạt được nó nhưng cho dù sau lưng có dơ bẩn đến đâu thì bên ngoài vẫn sẽ duy trì thể diện của quý nữ. Dù sao nàng còn có danh hiệu thiên hạ đệ nhất tài nữ.
Chưa bao giờ xảy ra tình huống phơi bày tính cách xấu xa, ngang nhiên đoạt đồ như hôm nay.
Chẳng lẽ bởi vì Bạch gia đã sụp đổ cho nên nàng cũng lười tiếp tục giả vờ?
Sự khinh thường trong lòng A Đao lộ ra bên ngoài.
Bạch Quân Quân cũng không quan tâm A Đao nghĩ gì, nàng đau lòng nhìn thoáng qua cung nỏ trong ngực A Đao.
Thừa dịp hắn không chú ý lấy đi hai mươi mũi tên bằng sắt đen sắc bén trong số ba mươi sáu mũi tên trong hòm, lúc này tâm trạng mới hơi cân bằng một chút.
Bạch Quân Quân không thèm để ý đến A Đao đã lộ ra sự thù địch quá mức rõ ràng, tiếp tục lục lọi đồ quý ở trong kho binh khí.
Loanh quanh một hồi, Bạch Quân Quân lại tìm thấy một con dao găm sắc bén ở trong một góc, nàng hài lòng dắt vào trên thắt lưng.
A Đao nhìn thấy điệu bộ như đang đi dạo cửa hàng son phấn của Bạch Quân Quân thì rất đau đầu.
Khi hắn sắp không nhịn được rút đao ra, Bạch Quân Quân lại bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn hắn với vẻ mặt sâu xa.
“Có phải ngươi biết ta không?”
“!” A Đao bị sắc mặt đột nhiên thay đổi của nàng làm cho hoảng sợ.
Bạch Quân Quân khoanh hai tay trước ngực, nói với vẻ chắc chắn: “Nhất định ngươi biết ta.”
Nàng loanh quanh ở trong này bao lâu thì ánh mắt ăn thịt người kia của A Đao cũng phóng tới người nàng bấy lâu.
Nếu như không biết thì hoàn toàn không cần thiết phải như vậy.
Nhưng mà nhân thời gian đi dạo loanh quanh lúc nãy Bạch Quân Quân đã lục tung trí nhớ nhưng không hề tìm được bất kỳ tin tức gì có liên quan đến A Đao trong trí nhớ của nguyên chủ.
Nguyên chủ không hề có ấn tượng gì với A Đao nhưng A Đạo lại hận nguyên chủ đến nghiến răng nghiến lợi.
Có thể thấy được A Đao này, hoặc là một tên vô danh tiểu tốt thầm yêu nguyên chủ nhưng lại không được đáp lại, vì yêu mà sinh hận hoặc là bằng hữu hay thân thích của một nhân vật lớn nào đó mà nguyên chủ đã từng đắc tội.
Nếu không tìm thấy đáp án trong trí nhớ, Bạch Quân Quân dứt khoát đi thẳng vào vấn đề.
Dù sao tương lai không biết còn phải đồng hành bao lâu, người xưa có câu, minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng[1], nàng tình nguyện vạch trần mọi chuyện còn hơn là đoán tới đoán lui.
[1] Gươm giáo tấn công công khai thì dễ tránh, còn mũi tên bắn đột kích âm thầm thì khó phòng
Ai ngờ, A Đao lạnh lùng nhếch môi trả lời: “Không biết.”
Bạch Quân Quân nhướng mày, không nhanh không chậm hỏi lại: “Vậy thì là vị trong xe ngựa biết ta?”
A Đao nghe thấy Bạch Quân Quân đề cập đến công tử nhà mình, rốt cuộc không kìm nén nổi tức giận nữa.
“Bạch Quân Quân, chớ cho rằng ngươi vẫn là quý nữ đệ nhất cao cao tại thượng. Ngươi không xứng nhắc đến công tử nhà ta.”
“Quả nhiên.” Bạch Quân Quân nhịn không được, khoanh hai tay trước ngực nghiêm túc tự hỏi.
“Nợ tình cảm nha… ngươi không muốn nói vậy để ta từ từ suy nghĩ kỹ càng lại xem công tử nhà ngươi là ai được rồi.”
Nói ra thì người theo đuổi nguyên chủ thật đúng là nhiều như biển nhưng trong phần đông những người theo đuổi đó, người nguyên chủ đắc tội sâu nhất là…
Không đợi Bạch Quân Quân lên tiếng, khớp hàm của A Đao đã nghiến chặt, kêu lên răng rắc.
“Lúc trước là ngươi buộc công tử nhà ta từ hôn, công tử vì ngươi mà nhận hết sự nhạo báng của người trong thiên hạ, thậm chí vì ngươi mà nhà tan cửa nát. Còn ngươi thì sao?”