Hai người vừa dứt lời, bỗng nhiên nghe thấy “uỳnh” một tiếng, ba vị đại thúc đồng loạt quỳ rạp xuống trước mặt bọn họ.
Người ta nói nam nhi có nước mắt nhưng không dễ rơi, nhưng lúc này trên mặt bọn họ đều giàn giụa nước mắt, lại còn dập đầu với bọn họ hết lần này tới lần khác.
“Quân quân nha đầu, hồ ly huynh đệ, đại ân đại đức của các ngươi, sư huynh đệ chúng ta không có gì báo đáp, xin hãy nhận một lạy này của chúng ta! Về sau nhất định chúng ta sẽ làm trâu làm ngựa để báo đáp hai vị!”
Sư phụ và Lâm sư muội chẳng khác nào cha ruột và muội muội ruột của bọn họ, bất kể là ai cứu phụ thân và muội muội của mình, bọn họ đều dùng cả sinh mạng để báo đáp.
Nhìn ba vị đại thúc kia cảm tạ một cách khoa trương như vậy, hai người sửng sốt lánh người đi, định tránh khỏi mấy cái dập đầu của bọn họ, sau đó mới bước tới kéo ba người dậy.
“Các thúc như vậy đâu phải cảm kích, rõ ràng là cố ý làm chúng ta tổn thọ thì có.”
“Nếu như thật sự muốn cảm tạ, vậy thì phải giữ gìn sức khỏe cho thật tốt, về sau sư môn mọi người đoàn tụ, an hưởng tuổi già, đây chính là sự báo đáp lớn nhất dành cho chúng ta.”
Hai người khuyên can mãi mới dỗ được ba người kia đứng dậy.
“Không giấu gì ông, khi chúng ta tìm thấy Quân Thượng Chi Sự, nó đã bị Vũ Văn Tuyển phát hiện, hơn nữa cũng đã đã xây một lò rèn binh khí rất lớn ở hoàng đô, có vài loại vũ khí bên trong đã bị bọn họ nghiên cứu chế tạo ra. Tuy rằng chúng ta đã tịch thu hết số vũ khí ấy, nhưng chúng ta cũng không biết có còn gì khác hay không.”
Ba người đang vô cùng xúc động, ai ngờ Bạch Quân Quân lại không để cho bọn họ có thời gian để nguôi ngoai mà đã đi thẳng vào vấn đề.
Đại thúc què chân cố gắng hết sức mới có thể bình tĩnh lại, nghiêm túc nhìn bọn họ: “Ý của ngươi là Vũ Văn Tuyển đã chế tạo ra vũ khí, hơn nữa đống vũ khí này còn bị các ngươi cầm đi mất?”
Bạch Quân Quân gật đầu.
“Khi trước chúng ta cũng định giao lại vũ khí cho Lâm nương tử, có điều Lâm nương tử cũng mở lời nhờ chúng ta bảo quản, hiện giờ nhìn thấy các thúc, mà mọi người còn ở đây lấy trứng chọi đá, có lẽ giao lại số vũ khí này cho các thúc là hợp lý nhất.”
“???” Ba người kia tỏ vẻ khó hiểu: “Từ từ đã, ta cảm thấy có điều này khó hiểu quá. Chùa Pháp Hoa kia không phải bị ngũ vương gia chiếm đóng sao? Sao bỗng dưng người nắm giữ Quân Thượng Chi Sự lại là Vũ Văn Tuyển? Còn nữa, các ngươi đem cả vũ khí đến đây sao?”
Bọn họ không nhịn được mà dáo dác nhìn xung quanh, nhưng bên ngoài chẳng có thứ gì, ba người nhớ lại khi nãy, rõ ràng bọn họ tới đây với hai tay trống trơn kia mà.
“Vũ Văn Tuyển và ngũ vương gia là cùng một phe, vậy mà trên đời này vẫn có người không biết sao?” Bạch Quân Quân bắt đầu nói hươu nói vượn.
Thật ra Quân Thượng Chi Sự được tìm ra ở Thiên Lý, có lẽ ngũ vương gia chẳng biết được chuyện gì. Nhưng nơi này quá phức tạp, còn có liên quan tới vấn đề không gian, không có cách nào khác, hai người chỉ có thể kể lại ngắn gọn.
Ba người đang ngẫm nghĩ hàm ý sâu xa trong câu này, Lý Văn Li lại ra vẻ thần bí: “Trộm nói cho mấy thúc nghe thêm một bí mật, chúng ta từng đi qua một nơi gọi là huyệt mộ của bá chủ Chung Sơn, ta đã tìm được một món bảo bối ở đó, gọi là túi Càn Khôn. Bảo bối này có thể chứa rất nhiều thứ, chúng ta bỏ số vũ khí kia ở trong ấy, có điều túi này chỉ có thể sử dụng một lần. Cho nên các thúc phải suy nghĩ cho thật kỹ, nếu cần, chúng ta sẽ đưa số vũ khí này ra, nếu không cần, chúng ta sẽ cứ để đấy, bon giờ mọi người cần thì nói tiếp, kẻo lại lãng phí bảo bối này”
“???” Đại thúc què chân lại tiếp tục sửng sốt trợn tròn hai mắt, bọn họ đang nói gì thế?
“???” Bạch Quân Quân nhìn hồ ly bằng vẻ mặt khó hiểu, tên này biết bịa thật đấy nhỉ.
Lý Văn Li vẫn nói bằng vẻ mặt thành: “Không sai, đúng là kiểu túi càn khôn mà các thúc nghĩ đó.”