Tới cả bọn họ, khi trước xuống địa cung cất giấu bảo vật cũng đã phải lao tâm khổ tứ biết bao, chưa kể chuyện chùa Pháp Hoa nay đã rơi vào tay quân phản loạn, e rằng để phát hiện ra chuyện này, bọn họ đã tốn rất nhiều công sức, chứ đừng nói tới việc lấy được Quân Thượng Chi Sự về đây.
Hơn nữa, bọn họ còn bị nhờ vả, phải giữ bí mật trước bao nhiêu người như thế, mà vẫn không để lộ Quân Thượng Chi Sự với bất cứ ai.
Nói tóm lại, các sư huynh đệ bọn họ đều hiểu rõ được, vô cùng vô cùng cảm kích ân tình này của bọn họ.
Lý Văn Li xua tay: “Chúng ta không định nói với mọi người chuyện này. “
Nếu bọn họ giữ ba sư huynh đệ này lại chỉ để nghe câu cảm ơn, vậy thì đúng là ngượng ngùng mà.
Lý Văn Li thoảng nhìn ba người, bảo rằng: “Vì để cho an toàn, ba vị cứ nên ngồi xuống thì hơn, kẻo lát nữa nghe được chuyện bất ngờ quá, ngã chổng vó thì không hay.”
“???” Ba người nghe vậy thì kinh ngạc, bọn họ nói như vậy, chẳng nhẽ nhiệm vụ lấy Quân Thượng Chi Sự đã gặp bất trắc gì sao?
Chẳng lẽ Quân Thượng Chi Sự vẫn chưa được lấy về, thậm chí còn rơi vào tay ngũ vương gia?
Ba người cảm thấy mình đã đoán đúng, bèn mở miệng: “Thật ra Quân Thượng Chi Sự này không đòi về cũng cũng sao cả…”
Đang nói, bọn họ trông thấy Quân Quân nha đầu lấy từ trong túi ra một cuốn trục bằng da, nhìn thấy cuốn sách này, ba người lại sửng sốt.
Hả?
Không phải không tìm được sao? Vậy đây rốt cuộc là thứ gì?
Lúc này Bạch Quân Quân mới mở miệng: “Thật ra khi trước chúng ta đã giao sách này lại cho sư muội của các thúc, là Lâm nương tử, có điều nàng ấy sợ bản thân giữ gìn không cẩn thận, cho nên mới nhờ chúng ta tiếp tục giữ thay. Bây giờ gặp được ba người, cũng coi như hoàn thành được nhiệm vụ, vật trả về với chủ.”
“???” Ba sư huynh đệ ngẩn ra.
Nàng nói gì?
Nàng còn gặp được cả sư muội của bọn họ sao?
“Cái gì? Ngươi vừa nói sư muội của ta sao?” Đại thúc què chân chần chừ hỏi lại.
“Lâm ma đầu… Không phải... là Lâm nương tử?” Đại thúc cụt tay cũng vô cùng kinh ngạc.
“Sao các ngươi lại gặp được muội ấy?” Đại thúc chột mắt cũng vô cùng khó tin.
“Khi ở hoàng đô, chúng ta là hàng xóm của nhau, nàng thường xuyên tới chỗ bọn ta dùng cơm chung, vậy nên mới thành chỗ quen biết.”
Bạch Quân Quân vừa dứt lời, hai mắt đại thúc què chân đã đỏ hoa, ngay cả một đại thúc cụt tay và đại thúc chột mắt cũng không kìm được vẻ mặt nghẹn ngào.
Suy cho cùng, bọn họ cũng chỉ là người thường, mấy năm nay vẫn luôn phải lăn lộn bên bờ vực sống chết, tất nhiên sẽ luôn luôn nhung nhớ người nhà, người thương.
Có điều nỗi nhớ nhung này không dễ nói ra ngoài miệng, nếu không nỗi đớn đau vì cầu mà không được sẽ xé nát trái tim của bọn họ mất.
Mấy năm nay các sư huynh đệ đã cố gắng kìm không, không dám nhắc tới bất cứ chuyện gì liên quan đến sư môn. Bọn họ sợ nếu nói ra sẽ càng nhung nhớ, thậm chí không màng tới cục diện rối ren này nữa mà trở về chốn xưa.
Hôm nay Bạch Quân Quân đột nhiên đề cập đến tiểu sư muội, hơn nữa còn nói tiểu sư muội vẫn còn sống khỏe mạnh.
Tâm lý luôn căng như dây đàn của bọn họ cuối cùng cũng được thả lỏng.
Vả lại, tiểu sư muội háu ăn như thế, mà hồ ly nấu nướng tài ra sao, mọi người đều rõ như ban ngày, nếu tiểu sư muội gặp được, quả nhiên sẽ mặt dày đi ăn chực. Cho nên bọn họ không hề nghi ngờ lời nói của Bạch Quân Quân.
“Khi trước, các thúc xuống núi không được bao lâu, Lâm nương tử cũng xuống núi tìm các thúc, nhưng nàng ấy lại không tìm được mọi người. Khi quay trở về núi, Sơn Hải cai nhân đã bị Vũ Văn Tụng bắt mất rồi.”
Bạch Quân Quân kể lại những chuyện mà Sơn Hải tiên sinh và Lâm nương tử gặp phải suốt ba năm nay cho bọn họ nghe, bao gồm cả việc sau đó Sơn Hải tiên sinh tìm tới núi Vu Tổ ra sao, còn bọn họ cứu ông ấy ra từ núi Vu Tổ như thế nào.
“Những chuyện này đều là việc riêng của sư môn mọi người, cho nên vừa rồi chúng ta mới giấu đi, không đề cập tới, có điều bây giờ để cho các thúc biết cũng chưa muộn.”