Đối với đám Bạch Quân Quân bọn họ từng chạy nạn ở Đông Địa, Vũ Văn Loan Phi cũng biết.
Mà càng tiếp xúc hắn cũng càng cảm nhận được mị lực nhân cách của Bạch Quân Quân và Lý Văn Li, người giống như này cả chặng đường đều có bằng hữu là bình thường.
Ví dụ như đám đại thúc què chân không phải cũng coi hai người này như bạn vong niên à, chắc hẳn người giống như đại thúc què chân còn rất nhiều.
Cho nên Vũ Văn Loan Phi chỉ gật đầu nói: "Toàn bộ hành trình chúng ta sẽ phối hợp, các ngươi đi đâu chúng ta sẽ đi nơi đó."
Văn Nhân Phinh Đình cũng gật đầu, rất có ý phu thê đồng lòng kỳ lợi đoạn kim.
Thế là bốn người nhanh chóng mở một cuộc họp, hội nghị đoàn tụ, vừa thương lượng xong lúc nào rời đi, thì thấy Vũ Văn Kỳ dẫn theo đại thúc què chân tới.
Vũ Văn Kỳ vẫn như cũ là gương mặt hưng phấn: "Các ngươi làm sao nhanh như vậy đã tỉnh? Không ngủ thêm một lúc sao?"
"..." Bạch Quân Quân.
Còn không phải do bọn họ ban tặng à.
Vốn dĩ Vũ Văn Kỳ rất vui vẻ chia sẻ với Bạch Quân Quân và Lý Văn Li đại hội tuyên thệ của chính mình trước khi xuất quân, thậm chí danh hào Hắc Long quân hắn cũng cảm thấy rất uy phong, chỉ với khí thế ngày hôm nay cảm giác rất nhanh đã có thể báo thù cho phụ vương.
Nhưng không đợi hắn vui vẻ bao lâu, Bạch Quân Quân đã bày tỏ rằng buổi tối phải cáo từ rồi.
Vũ Văn Kỳ không nghĩ tới bọn họ nhanh như vậy đã phải đi, đầu tiên là khẽ giật mình, lời giữ lại cũng không kịp nói ra.
"Từ nơi này đến huyện Đại phải mất chút thời gian, hơn nữa cũng không biết Vũ Văn Tuyển có sắp xếp truy binh tới hay không, mặc dù chúng ta tiết kiệm được một chút thời gian, nhưng bây giờ mà kéo dài thì sẽ bỏ lỡ cơ hội dẫn trước."
Những ngày tiếp theo không tiện dùng dị năng, trừ phi người đồng hành với bọn họ là Lâm nương tử. Nàng là người hiện đại tốt xấu gì cũng có thể hiểu được thứ gọi là dị năng này, nhưng Vũ Văn Loan Phi và Văn Nhân Phinh Đình là người cổ đại, bọn họ không thể nào hiểu được.
Nếu như bởi vì chuyện này mà sinh ra khoảng cách thì mất nhiều hơn được.
Cho nên tiếp theo đến huyện Đại thậm chí từ huyện Đại về Vùng đất vô chủ, đều chỉ có thể dùng xe ngựa một lần nữa.
Mà cả đoạn đường này rất có thể sẽ đụng phải người của Vũ Văn Tuyển, cho nên bọn họ nhất định phải nắm chặt thời gian mới có thể giữ vững được tiên cơ.
Vũ Văn Kỳ cũng biết bây giờ không phải lúc lề mề chậm chạp, chỉ có thể kiềm chế nỗi buồn trong lòng gật đầu nói: "Ta bảo người hộ tống các ngươi đi."
"Không cần, cho chúng ta hai con ngựa là được." Bạch Quân Quân trả lời thản nhiên.
Nếu nói đến lực chiến đấu, bọn họ thật đúng là không có gì để sợ, nhưng cũng biết cái gì cũng không cần Vũ Văn Kỳ sẽ không yên tâm, nên chỉ cần hai con ngựa.
Vũ Văn Kỳ đương nhiên không có ý kiến, nhanh chóng sắp xếp người chuẩn bị kỹ càng hai con ngựa to lớn cơ thể khoẻ mạnh nhất trong doanh địa.
Cứ như vậy, sau khi đưa Vũ Văn Kỳ về doanh địa của hắn, lại cho bọn họ một nhóm vật liệu quân nhu, bốn người muốn rời đi.
Trước khi đi dĩ nhiên là Vũ Văn Kỳ và đám đại thúc què chân đều đi ra đưa tiễn.
Ba sư huynh đệ đại thúc què chân còn đặc biệt viết một phong thư nhà nhờ bọn họ mang về cho sư phụ, chỉ nói chờ bọn họ hoàn thành nốt sự nghiệp sẽ đi tìm bọn họ.
Bạch Quân Quân gật đầu, lại phát cho bọn họ mỗi người một một đóa hoa thuỳ đồng và một bình nước cỏ cây.
"Nước này, mọi người nhớ cất kỹ, chỉ có lúc sinh mệnh còn hơi cuối cùng mới có thể uống, những thời điểm khác thì đừng lãng phí. Còn đóa hoa này cũng như vậy, lúc nguy hiểm đến tính mạng bóp nát nó, cũng có thể hóa giải nguy cơ."
Mọi người không nghĩ tới Bạch Quân Quân chân thành như thế, vậy mà lại tặng hoa rồi tặng nước, tất cả đều cảm động rối tinh rối mù.
Lúc này Vũ Văn Kỳ có chút xấu hổ, dù sao nơi này của hắn rừng sâu núi thẳm, không có vàng bạc châu báu cũng không có đặc sản, muốn tặng bạn chút quà cũng không có.
Bạch Quân Quân chỉ xua tay một cái nói: "Chúng ta không nói những thứ hão huyền này nữa, chờ ngươi an định, thì đến Vùng đất vô chủ tìm chúng ta chơi."